Ở ngoài sân, mọi người tụ tập đông đúc náo nhiệt, ai nấy đều ăn mặt đẹp đẽ, Tống Dật Nhiên lại nhìn đến bản thân cô, thật tốt Lăng Dục Thần đã thay cô chuẩn bị cho mọi thứ, nếu không phải còn có hắn ta, không biết đối với một người hiểu biết ít như cô sẽ phải ăn diện thế nào đi đến những nơi thế này.
Mễ Giai Kỳ dừng hẳn xe đi xuống, nhưng cô không bước xuống xe như mọi khi mà là Trình Biên mở cửa đi ra trước, sau đó hắn lại đi đến chỗ ngồi của Tống Dật Nhiên, mở cửa xe cho cô bước ra ngoài.
Tống Dật Nhiên không muốn làm mất mặt của Lăng Dục Thần, nên rất ngoan ngoãn, người khác muốn cô làm gì thì cô sẽ làm như vậy, ít nhất là khi cô vẫn còn đang không biết hắn là đang ở nơi nào.
Tống Dật Nhiên khoác tay của của Trình Biên đi xuống xe, lập tức ngay khoảnh khắc này lập tức thu hút không ít mấy cặp mắt nhìn chầm chầm vào cô. Tống Dật Nhiên không dám nhìn thẳng, cô đi nép vào phía sau của Trình Biên cúi mắt xuống chân mà đi tới, lúc này ở phía sau có người đi đến.
"Dật Nhiên!"
Tống Dật Nhiên: "Lăng… Dục Thần." Cô vừa đang định gọi hắn như thường lệ một tiếng Lăng Tổng, nhưng dựa theo hoàn cảnh hiện tại lại có vẻ như là không thích hợp, nên cố gắng nhỏ giọng đổi cách xưng hô với hắn.
Tống Dật Nhiên nhìn thấy Lăng Dục Thần liền mắt sáng như sao, không hiểu sao những lúc thế này cô lại cần hắn ở bên cạnh, có thể là sẽ có cảm giác an toàn hơn khi ở cùng với người khác, nên khi gặp hắn ở phía sau gọi cô khiến cho Tống Dật Nhiên không khỏi cảm thấy như bản thân đang trôi dạt lại có thể may mắn tìm được một cây gốc cây lớn, bám víu vào.
Lăng Dục Thần: "Dật Nhiên… Em cùng với Trình Biên vào đó trước, tôi có việc cần phải gặp mọi người, sẽ đến chỗ của em sao, em có ở một mình được không?" Lăng Dục Thần nhìn thấy Tống Dật Nhiên liền hầu như mọi thứ xung quanh đều trở nên đen tối, chỉ có một mình người phụ nữ của hắn là đang phát sáng, không còn nhìn thấy gì nữa chỉ có thể nhìn thấy cô.
Nhưng biết làm thế nào, ở phía sau kia vẫn còn vài bô lão cần gặp hắn, không thể đi cùng cô vào bên trong biệt thự được, chỉ còn cách để cho Trình Biên mang cô vào trong đó, có Trình Biên ở cạnh cô cũng khiến hắn an tâm hơn.
Sự kiện kia mới xảy ra hai hôm trước, liền làm cho hắn không yên tâm để cho Tống Dật Nhiên ở một mình nữa, chỉ cần để cho cô rời khỏi tầm mắt của hắn liền sẽ cảm thấy không an lòng.
Hắn khi làm việc sẽ tập trung toàn bộ đầu ốc cho công việc, đến khi không còn việc sẽ lại xem qua camera, phải để Tống Dật Nhiên nằm ở trong tầm mắt mới có thể an tâm mà làm việc.
Tống Dật Nhiên cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, mấy việc hắn làm ra ở bên ngoài không nên để cô thay hắn gánh vác, càng không nên đẩy cô vào tầm ngắm của những kẻ ganh ghét hắn.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… có thể… vậy anh...?" Cô muốn hỏi hắn vì sao không ở cạnh cùng với cô, đã nói khi đến đây sẽ đi cùng cô không phải sao.
Nhưng lúc này tâm li mắt của Tống Dật Nhiên lại nhìn đến mấy người con gái ở đằng kia đang nhìn chầm chầm về phía của Lăng Dục Thần, còn có trưởng bối của họ, hẳn là bọn họ vẫn còn có chuyện khác cần nói đến, cô vẫn nên là không làm phiền hắn thì hơn.
Lăng Dục Thần: "Trình Biên đi cùng em, không cần phải sợ, nơi này đều là người của Lăng Gia, mấy người kia là người của tôi, sẽ không có ai làm hại được em, ngoan! tôi quay lại sớm thôi." Hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng không thôi của Tống Dật Nhiên, liền nghĩ đến có thể là cô đang sợ bọn họ, nên nói.
Trình Biên: "..." Anh đứng một bên như người vô hình mà nhìn hai con người trước mặt ân ân ái ái, một người nhát chết nhìn cái gì cũng không ngừng căng người chống cự, nuốt nước bọt liên tục, còn có một người khác, người này khiến hắn suýt nữa thì nhìn không ra hắn là ai, mới có hai tiếng đồ hồ không gặp cái giọng nói này của Lăng Dục Thần là đã bị ai nhào nặn qua vậy?
Đây còn đang không phải là phu nhân nhà của hắn hay sao, còn có ai dám dòm ngó mà lại nói chuyện như thể sợ người khác nhận không ra bọn họ là người một nhà như vậy.
Trình Biên luôn là người hiểu Lăng Dục Thần nhất, nơi này đang không có ít ánh mắt nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên, nếu hắn còn không đến gần, nói vài câu làm vài động tác thân mật, sợ rằng chốc lát nữa xung quanh cô sẽ không biết có bao nhiêu kẻ dòm ngó món đồ của hắn.
Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô đột nhiên bị hắn xoa đầu có chút bất ngờ, nhưng cô lại không kịp rụt cổ cả bị bàn tay to lớn kia trùm lên đầu làm loạn.
Tống Dật Nhiên là vì hành động kia của Lăng Dục Thần làm cho đỏ mặt, tai nóng, lại chẳng thể đứng ở nơi đông người thế này chống cự, làm mất mặt của hắn.
Không biết có phải là do cô hoa mắt hay không, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đã thôi không nhìn chầm chầm mình nữa, có chút kỳ quái, nhưng không biết là phải giải thích thế nào.
Lăng Dục Thần: "Tất nhiên là bao gồm luôn cả hắn, tên đó mà bỏ rơi em chạy đi tìm Maggie thì em cứ tìm tôi." Hắn thu tay khỏi đỉnh đầu của Tống Dật Nhiên.
Lúc này hắn mới để ý đến người ngay từ đầu đã đứng ở nơi này nhưng vẫn là im lặng như vậy mà không nói gì, thật đúng là không giống tính cách của hắn. Tống Dật Nhiên nhát đến vậy, có thể làm ra được cái gì, Trình Biên hắn việc gì lại phải tự hành hạ bản thân như vậy.
Trình Biên: "Thần không dám!" Anh nghe Lăng Dục Thần nói nhưng vẫn là không có tâm tư đùa giỡn với hắn. Trình Biên lúc này chỉ là đang dành thời gian xem xét người khác giúp hắn.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… Tôi biết rồi… không làm phiền anh." Cô rất sợ ánh mắt này của mấy người bọn họ, hệt như muốn dò xét đến cả ruột thịt của cô vậy, Lăng Dục Thần còn có việc khác, cô cũng chẳng thể cứ thế này lại bắt hắn đi cùng với cô, liền nói.
Lăng Dục Thần: "Không có làm phiền tôi… thôi bỏ đi, em cứ đi cùng với Trình Biên qua đó trước, tôi sẽ qua ngay." Hắn nhíu mày hệt như không hài lòng với biểu hiện sợ sệt lúc này của cô, nhỏ giọng muốn nói với cô mấy câu, nhưng ở đây vẫn là khuôn viên của buổi tiệc ngoài trời, cứ đợi khi vào bên trong sẽ nói với cô sao.
Trình Biên: "Đi thôi, cậu ta đi rồi." Trình Biên nhìn thấy bóng dáng của Lăng Dục Thần là đã đi xa, Tống Dật Nhiên vẫn còn đứng một chỗ ngơ ngác cắn cắn môi dưới như thể đứa trẻ bị bắt mang cho người khác ủy khuất không dám nói vậy, liền kéo tay cô nói.
Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô lúc này mới nhận ra ‘Ừm’ một tiếng rồi đi theo Trình Biên vào bên trong.
Bên trong này như tòa lâu đài vậy, cho dù là thiết kế cổ điển hay là mấy bức tranh treo trên đường đều giống như một cổ lâu đài thực thụ vậy, nhưng nếu mang đi so với căn nhà trong rừng kia của Lăng Dục Thần nhìn nơi này vẫn là có chút kém hơn một chút.
Tống Dật Nhiên bước vào bên trong chỉ ngơ ngác nhìn kiến trúc xinh đẹp trước mắt mà không hề nghĩ đến ánh mắt mà người khác dành cho cô, vừa ganh tỵ, lại mang chút cảm giác chán ghét đố kỵ kỳ quái.
Cách đây không lâu, Lăng Hàn Anh nhận được thông tin anh Dục Thần của bọn họ đã kết hôn cùng một cô gái vô danh rồi, cô ta lúc đó vừa tức giận vừa cảm thấy chán ghét Tống Dật Nhiên. Nhưng cô ta một chút cũng không biết gì về cô gái kia.
Hôm nay lúc Lăng Dục Thần đến đây chỉ đi một mình, cô ta đã rất vui vẻ vì cô gái kia không có đến cùng, nhưng lúc này Lăng Hàn Anh sau khi thấy cô gái mà cô ta chán ghét đến đây liền cảm thấy có chút không vui, tay đập xuống bàn.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng lại để cho Trình Biên nhìn thấy cô ta làm như vậy, lo sợ để cho Tống Dật Nhiên nhìn thấy nên hắn đứng chắn phía trước mặt của cô.
Tống Dật Nhiên: "..." Đột nhiên Trình Biên lại đi đến che chắn trước mặt khiến cho tầm nhìn của cô bị che chắn mất tăm, làm cho Tống Dật Nhiên khó hiểu nhìn hắn.
Trình Biên không cao lớn như Lăng Dục Thần, nhưng nói thế nào hắn cũng đã cao hơn cô đến hơn một cái đầu, chỉ cần tùy ý đứng trước mặt cũng có thể chắn mất luôn cả cô.
Trình Biên: "Em muốn ngồi ở đâu?" Anh không biết phải nói đến cái gì, tùy tiện chắn trước mặt người khác cũng có chút kỳ quái nếu không tìm cái gì để nói thì không được, nên hắn túy ý tìm cho bản thân cái cớ để nói với cô.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… tôi là lần đầu đến đây, anh cứ để tôi ở đâu cũng được." Cô không hiểu ý tứ của hắn, nhưng quả thực cô chẳng biết gì cái nơi này, nếu chỉ mãi đứng ở nơi này thì lại phải làm phiền người khác trông coi cô, nên tốt nhất là vẫn nên tìm một chốn an yên mà ngồi xuống trước đã.
Trình Biên: "Vậy chúng ta qua đó, bên phía đó có cánh cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy được toàn cảnh của buổi tiệc… cũng thú vị, em thấy thế nào?" Anh chỉ tay về hướng ở bên trái, nơi đó có một cái vòng cung lớn, cửa sổ chạm đất cánh rèm được mở rộng.
Mọi người có thể qua đó có thể nhìn ra bên ngoài, vừa hay là cô có thể nhìn thấy được người khác, kể cả Lăng Dục Thần nếu tinh mắt cũng có thể nhìn thấy. Hắn trong khi trông cô giúp Lăng Dục Thần cũng có thể quan sát tìm Maggie của hắn, tiện cả đôi đường, nhưng cái đó là đối với hắn, còn đối với Tống Dật Nhiên cô thế nào hắn lại không biết .
Tống Dật Nhiên: "Được!" Cô rất thích mấy cái cửa sổ sát đất kiểu như vậy, nên vừa nhìn thấy hai mắt như sáng lên, cô đi cùng với Trình Biên đến nơi đó, tùy ý ngồi xuống một cái sô pha cạnh cửa sổ.
Cái cửa sổ này rất giống với cái được gắn ở bên trong phòng ngủ chính, ngồi ở đây làm cho Tống Dật Nhiên cảm thấy có chút an tâm hơn, giống như được quay về phòng của bản thân ở biệt phủ vậy, không hề có cảm giác đang ở một nơi xa lạ cũng khiến cho Tống Dật Nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Ở một nơi khác Lăng Hàn Anh rất tức giận ánh mắt không ngừng trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Dật Nhiên.
Trương Tiểu Tiểu: "Ế đó còn không phải là Tống Dật Nhiên sao?" Cô lần đầu tiên nhìn thấy Tống Dật Nhiên là khi cô còn học ở trường y trong trung tâm thành phố.
Khi đó cái trường y của cô không tính là lớn lắm, nhưng trường của Trương Tiểu Tiểu lớn hơn một chút, nên đã đến đó giao lưu giữa hai trường, sau đó vô tình nghe được đến Tống Dật Nhiên này mềm yếu hay dựa vào những thứ này mà câu dẫn không ít đàn ông nên đã không thích Tống Dật Nhiên từ khi đó.
Lăng Hàn Anh: "Cậu quen cô ta sao?" Cô nghe đến Trương Tiểu Tiểu cô gái kia liền nhíu mày ghét bỏ hỏi.
Trương Tiểu Tiểu: "Không quen, tôi làm sao có thể có chút quan hệ nào với loại người thấp bé như cô ta chứ." Cô ta cười khinh bỉ nói lại.
Lăng Hàn Anh: "Thấp bé, vô danh, cô ta là dạng người gì vậy? Chỉ bằng những thứ như vậy cũng muốn làm chị dâu tôi, Lăng… anh ta ta nhất định là mù mắt rồi!" Lăng Hàn Anh cao hứng vẫn còn đang tức giận chửi một câu, nhưng khi đến cái tên của đương sự lại nhớ đến người không dễ động vào liền im lặng bỏ qua nói tiếp.
Trương Tiểu Tiểu: "Làm sao? Cậu còn không phải là em gái họ của hắn ta sao? Còn muốn..." Cô nghe đến đây liền nghĩ đến bản tính của Lăng Hàn Anh rất thích người có danh phận cao như Lăng Dục Thần nên lại nghĩ cô ta còn muốn bỏ qua thân phận em gái này mà trèo cao hơn một chút.
Lăng Hàn Anh: "Không phải tôi… là Chị Tiểu Cảnh." Cô có chút hụt hẫng kỳ thực mà nói, không phải vì cái danh phận em gái này cô ta đã tìm cách tiếp cận Lăng Dục Thần từ lâu.
Có loại người như hắn ta đứng ở phía trước, cô cho dù là có phải phỏng hỏa giết người ở phía sau cũng chính là có người giúp đỡ mà chen chắn, nhưng hiện tại cơ hội kia mất tăm.
Còn có Trình Tiểu Cảnh kia, ban đầu cô còn nghĩ đến cô ta có thể giúp cô câu được con cá lớn này, danh phận phu nhân cho Trình Tiểu Cảnh cô không cần, thứ mà cô ta cần là có thể tự mình một một chỗ tác oai tác oái, muốn thế nào thì sẽ làm thế ấy.
Trương Tiểu Tiểu: "Trình Tiểu Cảnh?" Cô có chút bất ngờ, Trình Tiểu Cảnh thoạt nhìn cứng cổi đến như vậy cũng có thể sa vào lưới của Lăng Dục Thần đúng là kỳ tích thật.
Lăng Hàn Anh: "Ừm… cậu nói xem, cô ta nhan sắc phổ thông, dáng người lại nhỏ tới vậy, thì có cái gì để đàn ông chú ý đến cô ta vậy?" Cô vừa liếc mắt vừa nghiến răng nghiến lợi, lửa giận hừng hực cháy trong lòng không nguôi.
Trương Tiểu Tiểu: "Nhu nhược, đáng thương." Cô cười mỉa mai nói.
Lăng Hàn Anh: "..." Cô không hiểu Trương Tiểu Tiểu cô ta là đang muốn nói cái gì liền trừng mắt nhìn cô ta.
Trương Tiểu Tiểu: "Thật đó! Lúc còn học ở trường y tôi từng nghe nói đến trường của cô ta có mấy người nói là ở trong trường có công tử nhà họ Lâm rất thích cô ta, còn chạy đến chỗ làm của cô ta làm cùng." Cô vừa cười cười vừa hấc cằm về phía của Tống Dật Nhiên đang ngồi mà miệt thị cô.
Lăng Hàn Anh: "Đúng là trơ trẽn, lẳng lơ." Cô tức giận đến không kìm nén nổi, liền nói ra những thứ mà bản thân đang suy nghĩ đến.
Trương Tiểu Tiểu: "Nghe nói là còn có bệnh gì đó..." Cô cố gắng nhớ ra gì đó liền nói với Lăng Hàn Anh.
Lăng Hàn Anh: "Bệnh gì?" Cô khó hiểu hỏi.
Trương Tiểu Tiểu: "Dị ứng với đường, không ăn nổi đồ ngọt, kỳ quái không?" Trương Tiểu Tiểu vừa nói vừa cười, như thể bệnh không phải là của cô ta mắc phải, nên việc đau lòng không phải là việc của cô ta.