Tầm khoảng nửa giờ sau, rốt cuộc xe của Mễ Giai Kỳ cũng đậu dưới tầng trệt Biệt Phủ của Lăng Dục Thần, Tống Dật Nhiên vì đã hoàn thành xong hết mọi thứ từ lâu, nên cũng không ngồi trên phòng đợi nữa mà di chuyển xuống sô pha tầng dưới.
Mấy người nhân kia sau khi làm xong việc cũng không có ý định ở lại, nên đã lần lượt ra về hết, nơi này chỉ còn lại một mình Tống Dật Nhiên cùng với Vú Dương chờ đợi.
Tống Dật Nhiên ngồi một lúc liền có chút tê chân, cô vội đứng dậy đi ra phía trước, xe của Mễ Giai Kỳ vừa vặn dừng lại trước cổng lớn. Tống Dật Nhiên không biết nên làm gì, Vú Dương mang hết mọi thứ cô cần thiết mang đi mang hết ra ngoài cho Mễ Giai Kỳ, Tống Dật Nhiên tay không bước theo phía sau.
Chiếc váy này của cô tuy không có cồng kềnh nhưng có vẻ là nó quá khác với những gì cô từng hay mặc qua, phần cổ áo khoét sâu, còn có phần chân váy dài khiến cho cô khó di chuyển.
Tống Dật Nhiên phải cuối người cầm lấy chân váy kéo lên cao sau đó mới có thể nhanh chóng bước ra ngoài. Mễ Giai Kỳ nhìn thấy liền vội vàng chạy đến nhưng Tống Dật Nhiên đã ra tới phía ngoài, bọn họ cũng bị ngơ ngác bởi vẻ đẹp của chiếc váy cùng với chủ nhân của nó lúc này.
Kỳ thực không thể không nói đến mắt của Lăng Dục Thần vẫn luôn tốt như vậy, bộ lễ phục này giống như được thiết kế dành riêng cho Tống Dật Nhiên vậy.
Cổ áo khoét sâu kia khoe vừa khéo vòng ngực vừa đủ của cô, không quá lộ liễu, không quá cứng ngắc, phần thắt eo cũng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn vốn có của cô, cả phần thân váy đều vừa vặn như được may từ số đo của người thật vậy, không thể không khiến người khác phải khen người chọn váy một câu, quả thực là mắt của tên đó xem vật có chút tốt.
Tống Dật Nhiên theo động tác mở cửa của Mễ Giai Kỳ bước lên trên xe, bên trong xe hiện tại không có ánh đèn, mọi thứ đều tối như vậy. Tống Dật Nhiên cũng không có chú ý đến thứ khác, cô chỉ với lấy một cái gối tựa lưng ôm vào người che đi chỗ khoét sâu kia.
Lúc này Mễ Giai Kỳ đứng ở bên ngoài nói vài câu với Vú Dương, sau đó cũng nhanh chóng ngồi vào xe. Tống Dật Nhiên nhìn ra cửa sổ vẫy tay chào bà, Mễ Giai Kỳ lên xe đóng cửa xe lại thì ánh đèn cũng phát sáng, làm cho khung cảnh trong xe cơ hồ có thể nói là so với trong phòng khách chỉ thua một chút.
Tống Dật Nhiên bị ánh sáng bất chợt này làm cho giật mình, cô liền nhìn về phía trước, còn chưa đợi Tống Dật Nhiên hoàn toàn tỉnh táo thì lại có người ở phía trước lại muốn trêu cô.
Trình Biên: "Em Dâu!" Anh không biết là từ chỗ nào chui ra, quay đầu từ ghế lái phụ nhìn ra phía sau nơi Tống Dật Nhiên đang ngồi mà hét lớn hù dọa cô.
Trình Biên đã quay về từ sáng hôm nay, ở Thụy Sĩ sau cái sự kiện thanh tẩy kia chỉ còn để cho Susan chuẩn bị để sắp xếp lại mọi thứ, ổn định để hoạt động tổ chức như thông thường.
Sau đó lại còn có thông tin Lão Trịnh cùng với Trịnh Nhất đã được tên điên nào đó mang về nước A đã một thời gian, đoán chừng là trước ngay khi cả Lăng Dục Thần quay về nước.
Lăng Dục Thần ngay sau khi nghe được thông tin này liền nhanh chóng thông báo cho bọn họ tập trung thêm thân tính quay về đây. Lão Trịnh đó mũi rất thính, nhất định là không phải tùy ý muốn đi đi lại lại, chỉ sợ là chuyện Lăng Dục Thần kết hôn đã truyền đến mũi của Lão rồi, nên mới không chờ cho tới khi động được đến Lăng Dục Thần đã muốn động đến người bên cạnh của hắn trước.
Thực chất chuyện này trước đó cũng chỉ là suy đoán của bọn họ nói với nhau, chứ chưa hề có chứng cứ nào từ lão, nhưng dạo gần đây, quanh khu này cận vệ của Lăng Dục Thần lại cứ thi thoảng lại thiếu mất một hai người, chung quanh đây rừng rậm có chút nhiều chỉ sợ là có người mang vào làm mồi cho sói rồi, nếu không bằng không chứng thì hắn đã không cảnh giác đến vậy.
Mới hai hôm trước, chính Lăng Dục Thần đã ra tay bắn chết một tên đã trót lọt vào được đến khu vực gần biệt phủ, một phát bắn chết không hỏi thêm một câu nào. Tên đó quá máu lạnh, nếu là Trình Biên hắn sẽ mang về tổ chức để hỏi cho rõ chuyện.
Nhưng vẫn may là sau đó Lăng Dục Thần không biết mang từ đâu ra một tấm ảnh của Tống Dật Nhiên từ người của tên đó ra ngoài. Tấm ảnh toàn máu đó được móc từ bên trái của bụng tên sát thủ kia, ấy vậy mà qua đôi mắt tinh tường của tên quỷ Vương đó lại có thể nhìn ra được đó chính là phu nhân của hắn, xem ra tên sát thủ kia chết rất thỏa đáng.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô bị người ngồi phía trước bất thình lình xuất hiện dọa cho giật nảy mình co rút lại, cô làm rơi cái gối ở trên người, trợn tròn mắt nhìn chầm chầm người đàn ông kia.
Trình Biên: "Bất ngờ không?" Anh hài lòng với biểu hiện sợ hãi của Tống Dật Nhiên liền vui vẻ cười cười hỏi lại.
Mễ Giai Kỳ: "Anh làm cái gì vậy?" Cô cũng bị tiếng gọi kia của Trình Biên làm cho giật mình, quay người nhìn Tống Dật Nhiên bị dọa sợ đến xanh mét cả mặt, liền quay người đánh vào vai của Trình Biên thiếu đòn đang ngồi ở bên cạnh cô.
Người đàn ông này luôn như vậy, luôn nghĩ là đã vài ngày không bị Lăng Dục Thần chỉnh đốn rồi thì có thể mặc kệ hắn mà làm bừa, còn may là Tống Dật Nhiên không có tiền sử bệnh tim hay gì đó nếu không thì chỉ sợ cả cô và Trình Biến thối này sẽ cùng nhau bị Lăng Dục Thần chôn chung một mồ.
Trình Biên: "Anh chỉ là muốn dọa em ấy… xem bộ là bị dọa thật rồi." Anh cười cười nhướng mài với Mễ Giai Kỳ, hắn không sợ Lăng Dục Thần chỉnh đốn hắn.
Nhưng chỉ là nghĩ đến việc Tống Dật Nhiên đến đây có chút lạ thường, còn có cách mà cô xuất hiện trước mặt của Lăng Dục Thần cũng quá kỳ quái, còn phải nói đến không biết là Tống Dật Nhiên đã làm cách nào lại có thể biến một tên máu lạnh độc ác như hắn lại có thể thay đổi nhanh đến vậy, còn chưa qua thời hạn vài tháng đã có thể ngồi chung một chỗ trị liệu cho hắn.
Hôm trước đến cả Trình Tiểu Cảnh cũng bị từ chối vậy mà đối với cô Lăng Dục Thần lại không phải như vậy, chỉ cần nghĩ đến đây không khỏi khiến người khác nghĩ đến không biết cô đã dùng mưu kế thế nào mới có thể làm được như vậy.
Nhưng kỳ thực từ ban đầu hắn quan sát Tống Dật Nhiên, cô hoàn toàn không giống như những gì hắn nghĩ đến trước đó, một cô gái nhát gan, sợ chết thế này thì có thể nghĩ ra được cái gì sâu xa không?
Thật ra, Lăng Dục Thần vẫn luôn cẩn trọng đối với người ngoài nhưng giặc trong thì không nghe hắn nhắc đến. Kỳ thực mà nói, nếu nói nguy hiểm thì Tống Dật Nhiên cũng có chút nguy hiểm.
Tống Dật Nhiên: "Anh… anh… anh là?" Cô bị dọa đến không nói chuyện lưu loát được.
Cô nhớ ra người đàn ông này, hôm đó hắn đi cùng với Lăng Dục Thần đến Bar Trình Hưởng, lúc Lăng Dục Thần cứu cô ra khỏi Phó Thiếu Tường hắn cũng ở đó, là bạn của Lăng Dục Thần, Tống Dật Nhiên chỉ biết đến đó.
Trình Biên: "Em quên anh rồi? Độc ác tới vậy? Tên Lăng Dục Thần đó còn không có nhắc đến anh trước mặt em sao?" Anh không biết lúc này nên khóc hay nên cười, chua xót hỏi Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Không phải… anh ấy... Tôi… tôi..." Thật ra cô muốn nói đến là, cô đâu có là cái gì đối với Lăng Dục Thần, hắn vì cái gì phải nói về bạn của hắn với cô, không trách hắn được, muốn trách chỉ có thể trách cô thôi.
Trình Biên: "Trình Biên!" Anh nhìn thấy Tống Dật Chật vật có chút đáng thương nên nói trước.
Tống Dật Nhiên: "Dật… Dật Nhiên." Cô ngập ngừng nửa buổi rốt cuộc cũng có thể hiểu ý của Trình Biên, trả lời hắn.
Trình Biên: "Anh biết!" Anh cười cười gật đầu, một chút cũng không nhìn ra được là hắn đang dò xét ai.