Mễ Giai Kỳ: "Cô Tống có việc gì không ạ?" Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên đã im lặng hồi lâu một câu cũng chính là không nói gì, chỉ gục đầu lên cửa sổ mà ánh nhìn xa xăm không xác định được phương hướng kia của Tống Dật Nhiên càng làm cho Mễ Giai Kỳ cảm thấy có chút lạ lẫm.
Tống Dật Nhiên: "Không có gì..." Cô đột nhiên nhắm mắt lại, cô không nhìn đến Mễ Giai Kỳ chỉ im lặng cho chiếc xe di chuyển chầm chậm trên đường.
Chiếc xe hơi sang trọng không lâu sau nhanh chóng di chuyển vào bên trong của những con hẻm, len lỏi vào mấy cái ngõ nhỏ hẹp. Mấy ngôi nhà mái ngói nhỏ thay phiên nhau hiện lên mỗi lúc càng nhiều, càng lúc lại càng chật chội trước mắt của Mễ Giai Kỳ cùng với Tống Dật Nhiên.
Âm thanh hoạt động sống sinh động về đêm ở cái khu ổ chuột này so với trung tâm nội thành có chút không bì được, nhưng vẫn rất sôi nổi. Tiếng cười tiếng nói của người với người không ngừng vang lên.
Mỗi lần chiếc xe đi ngang qua mấy tốp thanh niên tụ tập đông đúc liền kéo theo không ít ánh mắt tập trung nhìn chầm chầm vào chiếc xe của trung tâm thành phố này, vừa sang trọng, vừa xinh đẹp láng bóng.
Ánh mắt của Tống Dật Nhiên hiện lên vẻ ưu thương khó diễn tả bằng lời nói được, so với không khí sống động, tiếng cười nói ở bên ngoài xe kia thì ánh mắt cùng tâm tình của Tống Dật Nhiên như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Tống Dật Nhiên cô như thể người của một thế giới khác tự mình trà trộn muốn ép bức bản thân sống giống như bọn họ, nhưng cô lại quên mất rằng thế giới của cô toàn là một màu xám xịt, nỗi buồn cùng với ưu thương không ngừng kéo đến, nó tựa hồ như là không khí, một thứ tất yếu không có nó cô sẽ không sống nổi vậy, hoàn toàn không giống với cuộc sống của người khác.
Đừng nhu cầu hạnh phúc quá cao sang nữa, bản thân cô sớm đã mất đi tư cách kia rồi.
Chiếc xe của Mễ Giai Kỳ cuối cùng rốt cuộc cũng đã dừng lại trước cổng của một căn nhà nhỏ, Mễ Giai Kỳ không đợi Tống Dật Nhiên phản ứng muốn mở cửa xe, cô đã sớm hơn một bước đi đến giúp Tống Dật Nhiên mở cửa xe ra cho cô bước xuống.
Tống Dật Nhiên: "Cảm ơn...ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ." Giọng của cô không nhanh không chậm nói ra.
Bước chân của Tống Dật Nhiên xuống xe nặng nề khó tả, rõ ràng hôm nay là ngày duy nhất trong mấy tháng gần đây từ khi Tống Dật Nhiên đi đến Bar Trình hưởng làm việc, hôm nay là ngày cô được về nhà sớm nhất, nhưng tâm tình lại chẳng thể nào có thể thoải mái hơn được.
Tống Dật Nhiên cố gắng thở hắt ra, cố gắng che giấu đi cái tâm trạng nặng nề này để khi bước qua cánh cổng kia, Tôn Mỹ sẽ chẳng thể nhìn ra được là khi nảy cô đã xảy ra những việc gì.
Y phục của Trình Hưởng sớm đã được cô cởi bỏ vứt lại trong phòng thay đồ của quán Bar, chiếc áo khoác bằng ba màu đen đẹp đẽ của người đàn ông kia cũng đã bị cô bỏ lại, thứ duy nhất hiện tại bây giờ mà Tống Dật Nhiên chẳng thể bỏ xuống được chính là tâm tình của bản thân lúc này.
Mễ Giai Kỳ: "Được...Tôi sẽ chuyển lời với Lăng Tổng." Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên đã xuống xe liền nói như nhắc nhở.
Tống Dật Nhiên: "Được." Giọng nói của cô mệt mỏi, cô như ngập ngừng suy nghĩ gì đó, nhưng sau đó lại hệt như vì đã quá mệt mỏi nên không muốn nghĩ đến nữa liền trả lời lại một chữ.
Tống Dật Nhiên từ sớm đã chính là muốn quên đi cái tên Lăng Dục Thần này, nhưng không biết là do vô tình hay hữu ý mà cái tên này cứ lặp đi lặp lại quá đỗi nhiều lần trong thời gian này. Hiện tại đã gần như là cuối ngày, chính là lúc này Tống Dật Nhiên chỉ cần bước chân vào nhà liền sẽ chẳng còn gì liên quan đến hắn ta nữa, nhưng cái tên kia vẫn được nhắc lại một lần, rồi lại thêm một lần.
Tôn Mỹ: "Dật Nhiên! Là con về sao?" Giọng của bà ôn hòa có chút bất ngờ khi nghe tiếng bước chân từ phía bên ngoài vọng vào trong liền nghĩ ngay đến là đứa con gái kia của bà đã quay lại.
Từ khi Tống Dật Nhiên đi làm thì có thể nói hôm nay chính là ngày cô về nhà có chút sớm, tâm tình của bà cũng có chút vui theo.
Tống Dật Nhiên: "Ừm...là con." Giọng của cô có chút mệt mỏi khó giấu đi được, cô tốt xấu gì thì cũng đã khóc cả một buổi chiều, lúc ban nảy còn cãi nhau không ít với Lăng Dục Thần khiến cho cổ họng của Tống Dật Nhiên lúc này không khỏi vừa đau vừa rát khó chịu tột cùng.
Tống Dật Nhiên một tay cởi giày, ánh mắt mệt mỏi, nhìn đến căn bếp nhỏ đang có người phụ nữ bước ra từ bên trong.
Tôn Mỹ: “Ế, ai đưa con về nhà vậy?" Giọng của bà có chút bất ngờ vang lên.
Bà ở bên trong phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe màu đen ngoài cửa nhà kia chầm chậm chạy đi mất. Chiếc xe màu đen mang biển hiệu vừa đẹp vừa sang trọng bóng loáng thoát ẩn hiện trước mắt, khiến bà chẳng thể nào tránh khỏi thắc mắc.
Chung quy vẫn là nằm ở cái tính tò mò vốn có của một con người mà thôi.
Tống Dật Nhiên: "Là...là Tiểu Nhã ở thư viện..." Cô do bị bất ngờ bởi câu hỏi kia từ Tôn Mỹ, ánh mắt của cô lo sợ nhìn ngay ra cửa.
Lúc này Tống Dật Nhiên mới nhận ra chiếc xe kia của Mễ Giai Kỳ đứng đó từ lúc cô đi xuống nhưng không có ý định đi ngay mà đến lúc này mới chạy đi mất. Trong một lúc không phòng bị lại bị Tôn Mỹ hỏi như vậy cô nhất thời khó khăn mà nghĩ ra một cái tên nào đó hợp lý.
Trong những người mà Tống Dật Nhiên quen biết thì chỉ có cô gái Tiểu Nhã là có khả năng có được chiếc xe kiểu dáng gần giống như vậy, Tống Dật Nhiên thừa biết là Tôn Mỹ chỉ biết nhìn xem cái gì đẹp hay không, chứ không hề phân biệt nổi hãng kia là xe gì nên muốn nói dối bà chỉ còn có cách lôi luôn cả Tiểu Nhã vào cùng.
Tống Dật Nhiên: "Con cùng người ta đi ăn, sao đó người ta đưa con về nhà." Cô nói như thật, gương mặt này của cô như thể không chỉ mới tập qua một lần, mà gần như cả trăm ngàn lần vậy, hoàn toàn không có lấy một chỗ sơ hở nào.
Tôn Mỹ: "Cô gái đó tốt thật, con xem người ta cũng chỉ hơn con hai tuổi đã có thể lái xe đẹp như vậy, bản thân con còn chưa chịu tìm cho mình tấm chồng tốt một chút, đừng có suốt ngày chỉ biết bán mạng kiếm tiền nữa!" Bà nhìn chiếc xe kia đã đi khuất mà trong lòng tiếc nuối không thôi.
Cô gái kia cũng học cùng ngành với Tống Dật Nhiên, ra trường thì đi lấy chồng trong trung tâm thành phố, mấy năm gần đây gặp lại Tống Dật Nhiên thì như được thay da đổi thịt luôn vậy, đến cả bà cũng nhìn không ra người ta nữa.
Còn đứa con gái này của bà tính thế nào đi nữa chung quy cũng chỉ nhỏ hơn người ta vài tuổi, vậy mà tính cách chẳng khác gì một đứa trẻ, suốt ngày chỉ biết cấm đầu vào mấy chỗ kiếm tiền mà không ngừng chạy, đến cả một người bạn khác giới cũng chính là từ chỗ làm mà ra.
Thật sự ra mà nói Tôn Mỹ bà chẳng dám trông mong gì, chỉ mong mỏi một điều chính là Tống Dật Nhiên tìm được một chỗ tốt, gả đi như bao nhiêu cô gái khác, có thể được như vậy, thì người mẹ như bà cho dù có chết cũng xem như cũng có thể chết nhắm mắt xuôi tay.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ thật sự muốn con lấy chồng sao?" Cô nghe đến câu nói kia của Tôn Mỹ lại cứ thể như là bị người khác lấy vật nhọn đâm trúng vào chỗ đang ngứa ngáy vậy, cô ngập ngừng cả một buổi không nói gì, được một lúc sau mới có thể lên tiếng.
Tôn Mỹ không phải chỉ mới một lần nói ra câu nói này, người mẹ này của Tống Dật Nhiên là người ngoài cũng nhìn ra dễ dàng nhìn ra được là bàn đang muốn gã cô đi thế nào.
Tôn Mỹ bà chung quy lại suy cho cùng chính là muốn mang Tống Dật Nhiên gửi đến một căn nhà nào đó tốt một chút, đợi đến khi bà đến già cũng có thể một mình nhắm mắt xuôi tay, nhưng Tống Dật Nhiên lại chưa hề nghĩ qua là cái ngày này nó lại có thể đến nhanh hơn cả sự không trông chờ này của cô vài bước.
Tống Dật Nhiên cô chưa hề có ý nghĩ để lại Tôn Mỹ một mình để bản thân chạy đi ở đâu đó, nhưng hiện tại cô lại chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Tôn Mỹ: "Nếu con muốn thì cứ lấy đi, mẹ chỉ cần có Thẩm Chương thì không lo chết đói." Bà giọng nói vui vẻ khó giấu của bà vang lên.
Bà từ trước đến nay luôn nhắc nhở Tống Dật Nhiên, nhưng cô chính là lần một lần hai chẳng bao giờ muốn nghe bà nói hết một câu, còn lần khác thì sau khi nghe đến bà muốn đuổi cô đi liền giận bà suốt mấy ngày liền. Hôm nay nét mặt nghiêm túc có chút mệt mỏi kia của Tống Dật Nhiên khiến cho Tôn Mỹ không khỏi cảm giác được hôm nay quả thực Tống Dật Nhiên có chút khác, nhưng còn lại khác ở chỗ nào thì đúng là rất khó nhìn ra.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô im lặng nữa buổi rốt cuộc lại đáp lại Tôn Mỹ bằng một tiếng thở dài mà không nói gì.
Tống Dật Nhiên nghe bà nói đến Thẩm Chương cô liền nghĩ ra được là bản thân có phần lo lắng quá thể, dẫu sau ở cái xứ sở của sự nghèo khó này mẹ con cô không hề cô đơn một mình, ở đâu đó trong cuộc sống này của cô luôn có sự giúp đỡ của người chú thân thiết kia. Thẩm Chương chú ấy là thâm giao của mẹ cô, chung quy lại thì nếu Thẩm Chương có thể bên cạnh bà thì cô cũng vẫn là sẽ yên tâm mà ra đi.
Thế nhưng đến khi Tôn Mỹ biết người cùng với cô ký giấy ở cục Dân Chính kia chính là Lăng Dục Thần thì không biết được là Tôn Mỹ còn có thể vui cười như bây giờ được hay không.
Ngày hôm đó, khi cô mang quà bánh của Thẩm Chương vào trong phòng ngủ của bản thân thì không lâu sau đó liền bước chân đi ra, chỉ là vô tình nhưng Tống Dật Nhiên lại có thể nghe rõ mồn một những lời mà Tôn Mỹ nói với Thẩm Chương ngay lúc đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!