Ngoại truyện nhỏ về Kỳ Ngộ & Trường Mi. Vì được lấy từ trong truyện 'Cuộc hôn nhân lúc bình minh' nên góc độ nhân vật khác nhau. Cũng không có gì nhiều, mời các bác xem anh Thẩm người đàn ông từng trải cho bạn chí cốt lời khuyên dỗ vợ =)) từ ngày làm chồng rồi làm bố anh khác nhiều quá =)) *** 🎉🎉🎉
[...Vừa mới ngắt điện thoại của Hà Đông Cẩm, điện thoại của Kiều Tam đã dồn dập kéo đến. Đầu bên kia, Kiều Tam nói: "Lão đại, Thẩm Nhị đưa thiếp mời cho anh chưa?"
Chu Mộ Thâm lật giở một trang tài liệu, không nhanh không chậm nói: "Đưa rồi. Sao vậy, em không nhận được à?"
Kiều Tam la lên: "Chính vì nhận được rồi mới sợ đấy, anh ấy với Trường Mi giày vò nhau nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên lại muốn đăng ký kết hôn? Cái này... chấn động quá rồi."
Chu Mộ Thâm nhận được thiếp mời của Thẩm Kỳ Ngộ cũng cảm thấy khá bất ngờ, nhưng hai người họ có thể ổn định trở lại, nói thế nào thì đó cũng là một chuyện vui.
Hôn lễ của Thẩm Kỳ Ngộ và Thẩm Trường Mi được tổ chức tại một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Thời gian vào cuối tuần này, đám người bọn họ tất cả đều có mặt, vì dù sao thì mọi người cũng đều là những người bạn thân thiết chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.]
🌹🌹🌹
[...Thì Kỳ đi thăm Thẩm Trường Mi, Thẩm Trường Mi tuy mang thai nhưng cũng mới chỉ có hai tháng nên hiện tại chưa nhìn ra được gì cả.
Trong phòng, Chu Mộ Thâm và Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trò chuyện với nhau.
Thẩm Kỳ Ngộ nói: "Em nói với anh trước, hôn lễ ngày mốt Hứa Tích cũng sẽ đến. Anh cũng biết mà, Trường Mi và Hứa Tích có quen biết, nếu không mời cô ấy đến thì về mặt tình nghĩa khó mà qua được."
Chu Mộ Thâm gạt tàn thuốc, gật đầu, không quá để tâm: "Tự bọn em quyết định, không cần lo lắng về phía anh."]
✨✨✨
[...Ngày hôm sau, khách khứa đến tham dự rất đông.
Trong phòng trang điểm.
Thì Kỳ từ sáng sớm đã luôn bên cạnh Trường Mi, bận bịu xong, giờ đây cô đang ôm một em bé trắng trẻo xinh xắn ở trong lòng.
Đây là đứa con của nhà Giang Oản và Diệp Nghiêu Thần, Giang Oản có việc đột xuất nên phải ra ngoài. Giang Oản và Thẩm Trường Mi cũng là một đôi bạn thân thiết chơi với nhau từ nhỏ. Thẩm Trường Mi thấy Thì Kỳ ôm đứa bé không hề có một chút lạ lẫm nào, cô ấy không kiềm lòng được bèn nói: "Thì Kỳ, em đã có dự tính khi nào thì sinh con chưa?" . Ngôn Tình Cổ Đại
Thì Kỳ đang cầm chiếc trống lúc lắc đùa giỡn với em bé Diệp Tư Duệ, nghe thấy lời đó thì hơi ngẩn người, cô nói thật lòng: "Em vẫn chưa nghĩ đến chị ạ."
Thẩm Trường Mi gật đầu, vẫn còn muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhíu mày bịt chặt miệng, vội vội vàng vàng nhấc cốc nước đặt ở bên cạnh lên uống liền mấy hớp, lúc bấy giờ mới đè nén xuống được cơn buồn nôn, cô ấy lo âu: "Thì Kỳ, đợi lát nữa lên bục mà chị lại muốn nôn thì phải làm sao bây giờ?"
Thì Kỳ nhớ ra gì đó, nói: "Trong túi xách của em có một gói ô mai khô, vốn muốn đưa cho chị mà cứ quên mất. Đợi lát nữa nếu chị cảm thấy nôn nao thì ăn một viên, tốt xấu gì cũng có thể áp chế lại được một chút."
Thẩm Trường Mi mỉm cười: "Em có lòng rồi."]
💖💖💖
[...Thành phố B.
Bệnh viện Hưng Hoa.
Ngô Hiệu dừng xe dưới tầng, Chu Mộ Thâm xuống xe.
Tuần trước Thẩm Trường Mi vỡ nước ối nên được đưa đến bệnh viện, sinh hạ được một bé trai mũm mĩm nặng năm cân rưỡi.
(em bé mới đẻ mà nặng năm cân rưỡi chắc là mũm mĩm thật đúng không các bác:v đây là cân mình đã đổi sang kg rồi nha) Mấy hôm nay người đến thăm mẹ và em bé đông không đếm xuể.
Chu Mộ Thâm vừa mới đi công tác quay về, xuống máy bay là đến thăm nhóc con này ngay. Nói gì thì nói đó cũng là con trai của người bạn chí cốt, mức độ vui mừng cũng không khác gì con ruột của mình.
Trong phòng bệnh.
Thẩm Kỳ Ngộ đang ngồi bên mép giường, trong lòng ôm em bé, tư thế đó trông chả có chút gì gọi là lạ lẫm cả.
Thẩm Trường Mi nhìn thấy Chu Mộ Thâm đầu tiên, cô ấy đang ăn canh, nói: "Anh Mộ Thâm."
Thẩm Kỳ Ngộ nghe vậy cũng nghiêng người nhìn: "Anh công tác về rồi đấy à, mau qua đây, nhìn con trai em đẹp trai chưa này?"
Kể từ ngày Thẩm Trường Mi sinh con xong, Thẩm Kỳ Ngộ mặt dày tới mức suốt ngày gửi ảnh con trai vào trong nhóm chat trên Wechat, khiến đám người Kiều Tam không ít lần oán trách kêu than.
Chu Mộ Thâm nhét một bao lì xì vào trong tay của em bé, rồi lại nói thêm đôi ba câu.
Giữa chừng, em bé Thẩm Thuần vì đói nên bắt đầu quấy nhiễu, Thẩm Kỳ Ngộ bế con lại vào lòng Thẩm Trường Mi để cô cho con bú sữa.
Anh ấy và Chu Mộ Thâm rời khỏi phòng bệnh, đi tới khu vực hút thuốc.
Thẩm Kỳ Ngộ nói: "Anh khoan hãy nói đã, cái cảm giác được trở thành bố đúng là tuyệt vời mới lạ!"
Chu Mộ Thâm rút điếu thuốc ra hút, bất đắc dĩ nói: "Em có thôi đi không? Nhóm chat, vòng tròn bạn bè đều bị bài đăng của em chiếm hết rồi, vẫn còn chưa đủ à?"
Thẩm Kỳ Ngộ thu lại nụ cười, nhưng nơi đáy mắt vẫn thấp thoáng ý cười không che đậy được hết.
Chu Mộ Thâm lắc đầu, nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, không thể không nói bản thân thật sự có phần ngưỡng mộ.
Thẩm Kỳ Ngộ dựa lưng vào lan can, giơ tay đụng vào người Chu Mộ Thâm, chậm rãi hỏi: "Anh không nghĩ tới việc đi thăm cô em Kỳ à?"
Chu Mộ Thâm hút thuốc, không lên tiếng.
Thì Kỳ rời đi cũng được hơn nửa năm rồi, suốt nửa năm qua anh cũng bận rộn bù đầu, làm việc bất chấp ngày đêm. Đối với Trần Kế Nho mà nói, năm nay cũng là một năm rất quan trọng, có thể thăng chức được hay không cũng chỉ trông chờ vào năm nay mà thôi. Đối thủ của ông Trần kẻ nào kẻ nấy không ít lần gây khó dễ, dùng đủ các thủ đoạn để ngáng chân.
Thẩm Kỳ Ngộ là người từng trải, anh ấy dập đầu lọc thuốc xuống bệ cửa sổ, nói: "Em khuyên anh một câu, có thời gian thì nên đi thăm em ấy đi, phụ nữ không thể so với đàn ông được, tâm tư nhiều, dễ suy nghĩ lung tung lắm."]
💓💓💓
Hết rồi, chúc các bác đọc vui =))))