Cuối tuần Thẩm Trường Mi nhận được điện thoại của bà Cố nói bà nhận được hai tấm vẻ kinh kịch muốn cô cùng đi xem với bà. Thẩm Trường Mi trước giờ đều không có hứng thú với nghệ thuật truyền thống Trung Quốc, nhưng nghĩ rảnh rỗi không có gì làm nên cũng nhận lời đi xem cùng bà.
Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng đồng hồ, Thẩm Trường Mi nhàm chán xem đến mức sắp sửa ngủ gục. Chú Cung lái xe tới đón hai người, lên trên xe, bà Cố nói: "Tối nay con ngủ lại nhà cũ đi, đừng về Ngự Cảnh nữa."
Thẩm Trường Mi gật đầu đồng ý.
Bà Cố cũng có nghe phong phanh vài chuyện của nhà họ Giang, bà hỏi cô về tình hình của Giang Oản mấy ngày nay.
Thẩm Trường Mi thu lại ánh mắt còn đang nhìn bên ngoài cửa sổ: "Cũng tạm ổn ạ, trừ lúc mới đầu biết chuyện cậu ấy chưa thể chấp nhận được ra thì bây giờ cũng đã đỡ nhiều rồi ạ."
Bà Cố gật gật đầu, không nói thêm gì nhiều nữa.
Ăn xong cơm tối Thẩm Trường Mi quay về phòng phiên dịch một số văn kiện. Ngồi được một lúc bụng dưới bắt đầu âm ỉ đau nhức, cô chỉ nghĩ chắc là vẫn chưa tiêu hóa được hết cơm tối. Cô bỏ một viên thuốc kích thích tiêu hóa vào trong miệng rồi uống nước ấm cố gắng nuốt xuống, xong xuôi tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Nhưng cơn đau không hề giảm đi mà ngược lại càng trở nên kịch liệt hơn, cô đau đến mức trán túa đầy mồ hôi lạnh. Vừa muốn đứng dậy đi gọi người thì trước mắt bỗng chốc tối sầm, sau đó lập tức mất đi tri giác.
Tới lúc tỉnh lại cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Trên mu bàn tay vẫn đang cắm kim truyền, bà Cố ngồi trên đầu giường tâm trạng nặng nề, thấy cô tỉnh lại trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng mới được đặt xuống: "Con bé này, con muốn dọa chết bà đây mà."
Bà Cố vốn muốn qua phòng Trường Mi xem cô đã ngủ chưa, ai ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy cô nằm sõng soài dưới đất bất tỉnh nhân sự. Lúc đó quả thật là dọa bà sợ chết khiếp, người có tuổi rồi nên cũng khó mà chống đỡ được. Cũng may bác sĩ sau khi trẩn đoán đã xác định được cô bị viêm ruột thừa cấp tính, trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ cô mới được đưa ra ngoài.
Thẩm Trường Mi nhìn thời gian thấy cũng muộn rồi, cô nói: "Chú Cung, chú đưa bà Cố về nghỉ ngơi đi ạ."
Bà Cố muốn ở lại với cô nhưng Thẩm Trường Mi không đồng ý, sau một hồi khuyên nhủ bà Cố nghĩ ở đây vẫn còn có y tá nên cũng đành quay về, người già rồi không thể thức đêm được, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ mà xương cốt đã đau nhức rã rời.
Đợi bà Cố rời đi, Thẩm Trường Mi cũng để cô y tá ra ngoài nghỉ ngơi.
Hiện tại là hơn một giờ sáng, Thẩm Trường Mi nằm trên giường nhưng lại khó ngủ, cơn đau nơi vết mổ truyền đến khiến cô chẳng tài nào ngủ được. Di động cũng chẳng ở trên người nên ngoài việc mở to mắt nhìn trần nhà ra chẳng thể làm gì khác.
Nằm thêm một lúc nữa, bởi vì vừa làm phẫu thuật xong tinh thần vẫn còn yếu nên cũng dần dần thiếp đi một cách nặng nề.
Hôm sau tỉnh dậy, có y tá đang thay nước thuốc cho cô.
Cô y tá thay xong thuốc dặn dò cô: "Nếu cơ thể vẫn ổn cô nhớ xuống giường đi lại nhiều một chút, như vậy có thể thúc đẩy quá trình phục hồi hoạt động của dạ dày và ngăn ngừa tình trạng bị dính ruột."
Thẩm Trường Mi 'ừm' khẽ một tiếng.
Sáng sớm hôm nay chú Cung đã giúp cô mang quần áo và đồ dùng hàng ngày đến bệnh viện. Thẩm Trường Mi dựa nửa người trên đầu giường, cầm di động gọi điện thoại cho Tiêu Dao nhờ cô ấy xin nghỉ giúp mình.
Xem chương trình truyền hình thực tế được một lúc thì Giang Oản xuất hiện.
Thẩm Trường Mi ngồi thẳng người dậy: "Sao cậu lại tới đây?"
Giang Oản giải thích: "Mình tới bệnh viện làm kiểm tra gặp được chú Cung, chú nói cậu đang nằm viện nên mình tới thăm cậu."
Thẩm Trường Mi cầm cốc nước ấm bên cạnh lên nhấp mấy ngụm, Giang Oản ngồi một lúc không trông thấy Thẩm Nhị đâu, cô ấy hỏi: "Thẩm Nhị đâu?"
Nét mặt Thẩm Trường Mi thoáng thay đổi, cô im lặng không lên tiếng.
Giang Oản nhìn ra được vấn đề nhưng cũng không hỏi gì nhiều, cô ấy chỉ nói: "Mấy hôm trước mình nhìn thấy Lý Vi Đình đấy, bố cậu ta được điều lại về đây rồi sao? Lý Vi Đình thay đổi ghê thật, không còn giống như trước kia nữa."
Giang Oản lại ngồi thêm thêm một lúc thì bị Thẩm Trường Mi đuổi về, dù sao ở bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, Giang Oản đang mang thai nên không thể bị bệnh được.
Buổi chiều, Thẩm Trường Mi nằm trên giường xem phim truyền hình, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nghe thấy bên ngoài có một giọng nói dịu dàng đang hỏi: "Xin hỏi cô Thẩm có ở đây không?"
Thế là cô mở mắt, trông thấy ngoài cửa có một cô gái, dáng người cao gầy, tóc dài quá vai, đường nét khuôn mặt mềm mại rõ nét.
Lý Vi Đình cũng nhìn thấy Trường Mi, cô ta nhìn cô nở một nụ cười mỉm, sau đó đặt bó hoa cô ta mang đến lên trên tủ đầu giường, không hề có chút gò bó nào, rất tự nhiên phóng khoáng hỏi han: "Cậu chẳng thay đổi chút nào cả."
Thẩm Trường Mi hơi nâng người dậy dựa lên trên gối: "Đã lâu không gặp."
Nếu xét kỹ thì Thẩm Trường Mi và Lý Vi Đình lúc còn nhỏ không hề có giao tình gì nhiều. Bây giờ cô ta đến thăm mình Thẩm Trường Mi thật sự có chút kinh ngạc.
Lý Vi Đình dường như cũng nhìn ra được tâm tư của Trường Mi, cô ta nói: "Tôi tới thăm chắc cậu cảm thấy khó chịu lắm?"
"Tôi vừa mới về hôm qua, buổi chiều ở nhà bác Lan ăn cơm nghe nói cậu nằm viện nên muốn đến gặp cậu."
Thật ra Lý Vi Đình biết chuyện Trường Mi nằm viện là do nghe trộm mà biết. Bởi vì vừa mới quay về thành phố B, bố cô ta đưa cô ta đến nhà họ Thẩm chào hỏi. Lý Vi Đình hiểu rõ bố cô ta sau này muốn phát triển được ở thành phố B chắc chắn phải nhờ cậy bố của Thẩm Kỳ Ngộ là Thẩm Văn An.
Dùng bữa xong, Lan Linh nói Thẩm Kỳ Ngộ đưa Lý Vi Đình ra ngoài đi dạo, Lý Vi Đình khi đó đề nghị Thẩm Nhị đưa cô ta tới nơi cô ta ở lúc còn bé.
Xe dừng lại bên dưới tòa nhà.
Lý Vi Đình tự mình đi dạo xung quanh, lúc bước xuống cầu thang, Thẩm Kỳ Ngộ dựa nửa người lên trên xe ô tô hút thuốc, hôm nay anh mặc áo khoác da màu đen, bên trong là áo nỉ màu xám.
Mày rậm mắt sâu, từ tư thế có thể nhìn ra được sự ngang ngược cố chấp.
Lý Vi Đình học cấp hai có lẽ đã bị chính điệu bộ dửng dưng thờ ơ này của anh thu hút. Giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này tâm tư lại một lần nữa lay động, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Vì Lý Vi Đình biết rõ trong lòng người đàn ông đó chỉ có duy nhất một người.
Lý Vi Đình xuống dưới bậc thềm, Thẩm Kỳ Ngộ hơi nghiêng người đang nghe điện thoại.
Thẩm Kỳ Ngộ ngắt điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Lý Vi Đình đứng ở sau lưng mình.
"Sao vậy? Thẩm Trường Mi xảy ra chuyện gì sao?"
Là Giang Oản gọi đến, cô ấy nói Trường Mi đang nằm viện.
Lý Vi Đình quan sát sắc mặt anh, cô ta thử dò hỏi: "Hay là anh qua đó xem thế nào?"
Thẩm Kỳ Ngộ thu lại tâm trạng: "Đưa em về trước đã."
...
Thẩm Trường Mi không quá quan tâm tới việc cô ta làm thế nào biết được mình nằm viện, cô nghe Lý Vi Đình nói: "Cậu và Thẩm Nhị hai người bên nhau rồi đúng không? Thật ra lúc còn học cấp hai tôi đã nhìn ra được tâm tư của Thẩm Kỳ Ngộ rồi. Nói thật lòng tôi chẳng thể nào hiểu được, cậu nhìn cậu đi, cũng chẳng có gì đặc biệt, tại sao Thẩm Nhị lại thích cậu chứ?"
Thẩm Trường Mi cảm thấy lời này của cô ta có hơi buồn cười, cô nói: "Cậu tới đây chỉ để nói với tôi mấy lời này?"
Lý Vi Đình thản nhiên, bỏ chân đang bắt chéo xuống, đứng dậy: "Không phải, tôi chỉ muốn tới thăm cậu thôi, tuy rằng lúc còn nhỏ hai chúng ta không thân thiết gì mấy."
Lý Vi Đình tới tìm Trường Mi quả thật không hề có mục đích gì khác, chỉ là đã lâu không gặp nên muốn tới xem cô bây giờ trông như thế nào.
...
Thẩm Trường Mi dùng xong bữa tối, một mình bám lên trên lan can ngoài hành lang đi đi lại lại hai vòng mới quay về phòng bệnh. Cô nhờ y tá mang một chậu nước nóng vào trong, sau đó cũng không để y tá giúp đỡ mà tự mình đi vào nhà vệ sinh dùng khăn mặt nhúng vào chậu nước nóng để lau người. Vì miệng vết thương vẫn chưa lành nên động tác có chút chậm chạp.
Lúc làm xong mọi việc, cô vô tình đụng phải chậu rửa mặt đặt trên bồn rửa tay, 'bịch' một tiếng, cả chậu nước đổ nhào xuống đất, nước bắn tung tóe khắp người, ống quần và dép lê đều bị ướt sũng.
Thế rồi ngay giây sau có người đẩy cửa đi vào.
~Hết chương 42~