Tống Thanh nhìn hai người đang "lưu luyến chia tay" trong đình viện, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nhìn Trầm Nhược Hư nói:
- Người bên cạnh Lý Nhược Quang tên Giả Tường, là đường huynh của vị phúc đen kia của ngươi.
- Nghe nói người này mới được nhận làm con thừa tự cho Giả Kính, đã trở thành người thừa kế chính thống của Trữ quốc phủ. Ba ngày trước tiến vào quốc tử giám, lập tức cấu kết với Lý Nhược Quang. Chẳng biết tại sao ta nhìn thấy hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, luôn cảm giác hắn có ý xấu. Sau khi ngươi trở về, nhắc nhở vị ở trong phòng ngươi cẩn thận một chút.
Lúc này trong đình viện Lý Nhược Quang cũng đã phát hiện Tống Thanh cùng Trầm Nhược Hư, khuôn mặt lập tức biến thành đen hơn cả mực.
Hắn ý bảo Giả Tường nhìn bên trong, nhỏ giọng dặn dò:
- Nhớ kỹ diện mạo hai người bên trong, bọn hắn đi lại thật gần với Giả Dung. Ngươi làm việc cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng bị bọn hắn bắt lấy sơ hở.
Giả Tường xoay người, cẩn thận xem qua tướng mạo của hai người Trầm Nhược Hư, hỏi:
- Bọn họ là người nào?
Lý Nhược Quang cười lạnh giải thích thân phận của hai người, nghe xong ánh mắt Giả Tường lóe lóe.
Một người là cháu của đại biểu thanh lưu, một người là con của cậu hoàng đế. Không thể tưởng được Giả Dung xảy ra sự kiện kia, không ngờ còn có thể bám víu được những nhân vật như vậy.
Giả Tường nhất thời cảm thấy uy hiếp của Giả Dung càng lớn.
Vừa nghĩ tới bên cạnh Giả Dung còn có hai người này tương trợ, Giả Tường hoài nghi kế hoạch của chính mình còn có thể thuận lợi thực hiện được hay không.
Nhìn lại Lý Nhược Quang, lại nghĩ tới Dương Bái ngày mai sẽ quay lại quốc tử giám, Giả Tường nháy mắt tăng thêm lòng tin tưởng.
Hắn nhếch môi cười cười, Giả Dung tuy có người giúp đỡ, nhưng trợ thủ của mình cũng không kém.
Ngày hôm sau, hoàng đế đúng như sự tiên đoán của Giả Dung, mang theo một thái giám một thị vệ cải trang xuất cung, giả dạng làm một vị phú gia công tử đi tới cửa hàng bán đồ ăn băng.
Một đám quỷ ẩn thân ngồi xổm ở cửa, xem xét kỹ lưỡng từng khách nhân đi vào, cố gắng tìm ra hoàng đế.
Tri Canh nhàm chán ngáp dài:
- Sao hoàng đế còn chưa tới, tôi nhìn chằm chằm suốt hai ngày đều sắp ói ra.
- Chờ một chút đi, chủ nhân nói trong mấy ngày này hoàng đế nhất định sẽ tới.
Một con quỷ khác nói.
Bạch Lộ đột nhiên kêu lên:
- Đến đây! Đến đây! Hoàng đế đến đây! Đều nhanh giữ vững tinh thần!
- Là người nào? Ở nơi nào?
Bạch Lộ đi tới trước mặt hoàng đế sắp bước vào cửa hàng, chỉ vào hắn nói:
- Chính là hắn, hiện tại đang đi vào.
Tri Canh đi tới trước mặt nhìn hoàng đế:
- Không phải nói trên người hoàng đế có long khí ánh vàng rực rỡ sao? Sao tôi không thấy trên người hắn có gì?
- Người này rõ ràng là không phải, Bạch Lộ cô trêu chọc chúng tôi phải không?
Bạch Lộ vô lực nói:
- Chuyện trên người hoàng đế mang long khí chỉ là tưởng tượng mà thôi. Tôi nghĩ anh xem quá nhiều phim ảnh bên vị diện của Giang Kiền Khôn, trong phim ảnh nói gì anh tin đó sao?
Tri Canh không phục hỏi:
- Vậy cô làm sao xác nhận người này là hoàng đế?
Bạch Lộ vẻ mặt tự hào nói:
- Bởi vì tôi nhìn mắt thấu thị, nhìn thấy một trong hai người đi theo phía sau hắn có một người không có chít chít. Mà hắn mặc áo lót bên trong là màu vàng sáng, chỉ có hoàng đế mới mặc.
- !
Tri Canh nhìn Bạch Lộ:
- Tôi không biết nên nói cô thế nào mới tốt.
Nam quỷ khác vẻ mặt như mới ăn phân:
- Chúng tôi cũng không biết nên nói cô thế nào mới tốt.
- Vậy khỏi nói.
Bạch Lộ thúc giục:
- Mọi người mau về vị trí của mình, chờ hắn vừa ngồi xuống chúng ta lập tức biểu diễn.
Bạch Lộ nói xong liền huyễn hóa ra một đóa sen tím, giẫm lên bay lên cao, dừng bên cạnh đèn treo trong cửa hàng.
Tri Canh cũng huyễn hóa ra mây trắng bay tới bên trái Bạch Lộ.
Những quỷ hồn khác lập tức liền ẩn giấu, làm phép đem cửa hàng biến thành tiên vụ lượn lờ, duy mỹ như tiên cảnh thiên giới.