Phân xong xà phòng, một đám người bắt đầu thương lượng vẫn đề gom tài chính cùng phân chia tiền lãi.
Trải qua cả buổi thương nghị, mọi người mới thảo luận ra một chương trình.
Xưởng xà phòng do ba người Lương thị, Lữ thị, Tào phu nhân liên hợp xây dựng, Lương thị bỏ vốn nhiều nhất được ba thành cổ phần, Lữ thị cùng Tào phu nhân mỗi người chiếm hai thành.
Trầm Nhược Hư có công danh trong người, vả lại sau này còn cần thi khoa cử, không có phương tiện trực tiếp sờ vào chuyện sinh ý. Ba người Lương thị quyết định cho hắn nhập cổ chia hoa hồng.
Bổn ý của Trầm Nhược Hư chỉ cần một thành cổ phần, nhưng ba người biết hắn một mình ở bên ngoài, cha cùng mẹ kế mỗi tháng cũng không hề cho hắn bạc dùng, thu nhập hàng năm của hắn chỉ dựa vào cửa hàng hồi môn của mẹ ruột, còn có điền sản cùng trang viện. So sánh với dân chúng bình dân thì nhiều, nhưng so sánh với gia tộc huân quý ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Ba người yêu thương hắn, vì thế còn cứng rắn cho hắn thêm một thành. Cộng lại là hai thành, ngang hàng với Tào phu nhân cùng Lữ thị.
Còn lại một thành, Lương thị đưa cho Giả Dung.
Đây là Trầm Nhược Hư giúp Giả Dung tranh thủ tới.
Cảm giác bán đứt sẽ thiệt thòi, vẫn là hàng năm chia hoa hồng càng có lợi. Nghĩ nghĩ, Trầm Nhược Hư làm chủ chia cho Giả Dung một thành cổ phần, tài chính nhập cổ từ trong bạc bán phối phương khấu trừ.
Đương nhiên chuyện này còn chưa trải qua Giả Dung đồng ý, cho nên sau khi trở về quốc tử giám Trầm Nhược Hư còn cần hỏi thăm ý nguyện của Giả Dung.
Giả Dung đồng ý thì tốt, nếu không thích, Lương thị lại cho hắn một khoản tiền, tự mình lấy cổ phần này.
Thương thảo xong không bao lâu, Trầm Nhược Hư, Tống Thanh cùng Tào phu nhân rời khỏi phủ đệ đại quốc cữu, lên xe ngựa đi Tống phủ thăm Tống lão tiên sinh.
Dừng lại trong Tống phủ nửa ngày, Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh ăn cơm với Tống lão tiên sinh, sau đó quay về quốc tử giám.
Xuống xe, Trầm Nhược Hư dặn Viên bá ở bên ngoài đợi, bản thân hắn đi hỏi Giả Dung xem có nguyện ý nhận cổ phần xưởng xà phòng thơm của các vị trưởng bối nhà hắn hay không.
Giả Dung về quốc tử giám sớm hơn Trầm Nhược Hư một canh giờ, lúc Trầm Nhược Hư vội vàng đi vào phòng, hắn đang suy tính nhiệm vụ vài ngày kế tiếp chuẩn bị phân phối cho đám quỷ.
Nhìn thấy Trầm Nhược Hư, hắn theo bản năng lộ vẻ tươi cười:
- Ngươi đã trở lại, phối phương đã bán được sao?
Trầm Nhược Hư bị hình ảnh xinh đẹp trước mắt làm thất thần.
Hắn ân một tiếng, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy.
Sau đó hắn đem sự tình thuật lại cho Giả Dung nghe qua.
Quyên giám sinh, còn bỏ thêm một số bạc nhập cổ, tiền còn dư năm vạn lượng bạc.
Ở bên ngoài mua một tòa nhà tốt một chút chỉ cần mấy ngàn lượng bạc, còn dư hơn bốn vạn lượng bạc. Cân nhắc một chút, Giả Dung gật đầu đồng ý nhập cổ.
Tâm tình có chút khẩn trương chờ hắn trả lời, vừa nhìn thấy hắn gật đầu, Trầm Nhược Hư đột nhiên cảm giác không khí hút vào có chút ngọt.
Hắn khẽ cười đi ra ngoài thông báo cho Viên bá, gọi hắn báo cho Lương thị hay biết.
Nhìn theo Trầm Nhược Hư đi xa, Giả Dung dùng mắt ý bảo Bách Linh đóng cửa.
Bách Linh thổi một hơi, hai cánh cửa tự động khép lại.
Giả Dung dựa sau ghế, nhìn đám quỷ, bắt đầu an bài nhiệm vụ.
- Hàng hóa ta đã đặt trong hầm băng dưới cửa hàng hồ sen, ngày mai ba mươi ba người mỗi người thuê một xe ngựa lôi kéo kem đi quanh kinh thành rao hàng, tuyên truyền cửa hàng của chúng ta.
- Nhớ kỹ, chỉ cần bỏ vài cây kem trong thùng có thả mấy khối băng làm bộ dáng là được rồi, các vị chỉ cần dùng pháp thuật duy trì cho băng đừng tan là được, như vậy tiết kiệm tiền.
Phân công xong cho nam quỷ, hắn nhìn qua nữ quỷ:
- Buổi tối các vị sao chép truyền đơn, ngày mai cho bọn họ mang ra ngoài phát cho dân chúng.
Các nàng sao chép là dùng pháp thuật, tốc độ nhanh còn tiết kiệm tiền.
Quả thực hoàn mỹ!