Dương phụ hỏi:
- Ta hoài nghi chuyện này là kẻ thù chung của hai nhà Dương, Lý gây nên. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày đó trong tửu lâu có nhìn thấy kẻ đối địch nào của hai nhà chúng ta hay không?
- Địch nhân?
Ánh mắt Dương Bái chợt lóe ra, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên:
- Có! Ta nhìn thấy Trầm Nhược Hư!
Mặc dù khi đó Trầm Nhược Hư có vẻ chuyên tâm xem trận đấu với Giả Dung, Dương Bái không nhìn thấy hai người bọn họ rời khỏi vị trí lan can lúc nào. Nhưng Giả Dung tà hồ như vậy, có lẽ dùng một ít tà thuật không muốn người biết trêu đùa bọn hắn cũng không nhất định.
Trong đầu chợt nhớ lại khuôn mặt Lý Nhược Quang bị lõm xuống, càng nghĩ Dương Bái càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Dưới trạng thái ẩn thân, Giả Dung vừa đi vào liền nghe được những lời này, nhịn không được phải vỗ tay, mặc dù đám người kia cũng nghe không được.
Giả Dung nhìn ra được Dương Bái hoàn toàn không biết người làm hại hắn đánh mất hết mặt mũi là ai, chỉ là học theo chó điên loạn cắn người.
Tuy rằng mệnh lệnh trêu đùa bọn hắn không phải do Trầm Nhược Hư hạ lệnh, nhưng Giả Dung thật sự phân phó Bách Linh đi làm. Với quan hệ giữa hai người bọn họ, bị nói là ai cũng là như nhau.
- Trầm gia?
Dương phụ nhớ lại thù mới hận cũ giữa hai nhà, trong mắt hiện tia phẫn hận.
Dương Bái bổ sung nói:
- Còn có Giả Dung của Trữ quốc phủ cũng có mặt, hắn cùng Trầm Nhược Hư như hình với bóng, không chịu rời nhau. Căn cứ con cùng Lý huynh suy đoán, hắn tựa hồ tinh thông một vài vu thuật hại người. Con hoài nghi cái chết của Giả Chính cùng Giả Kính có quan hệ với hắn.
Hắn âm cười một tiếng, lại nói:
- Giả gia là một trong những tâm phúc của thượng đế, nếu để thái thượng hoàng biết được Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đâm sau lưng hai thần tử của hắn, phụ thân nghĩ Trầm Nhược Hư sẽ có kết cục gì? Trầm gia sẽ có tổn thất như thế nào?
Dương phụ hưng phấn ngồi không yên, bật dậy, vẻ mặt vui mừng cùng Dương Bái liếc nhau.
Hắn áp chế tâm tình mừng như điên, nói:
- Hôm nay đã muộn, ngày mai cha liền đi mời cao tăng đắc đạo của Hộ quốc tự đến đối phó Giả Dung. Chờ bắt được Giả Dung, bức ra thủ đoạn bọn hắn giết người, ta lập tức tiến cung gặp thái thượng hoàng, tố cáo Trầm Nhược Hư cùng Trầm thị bộ tộc.
Giả Dung ngồi trên xà nhà, cười lạnh không thôi.
- Ý nghĩ kỳ lạ, tự tìm đường chết.
Ở bên Lý gia, Trầm Nhược Hư cùng Nham Âu cũng nghe được âm mưu này.
- Nếu bọn hắn tính toán ngày mai hành động, vậy chúng ta cũng chậm một đêm, ngày mai sáng sớm hãy động thủ, giúp xì căng đan nhà bọn hắn nhiệt náo toàn thành đều biết, làm cho bọn hắn danh truyền thiên hạ.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư nhờ quỷ hộ vệ sưu hồn người của hai nhà Lý, Dương, tìm kiếm toàn bộ chuyện xấu mà bọn hắn từng làm.
Tìm xong một canh giờ, hai người lập tức quay về nhà.
Trước khi đi Bách Linh cùng Nham Âu buộc tơ hồng linh lực lên người Dương Bái cùng Lý Nhược Quang, một đường kéo về trong nhà Giả Dung.
Làm như vậy hai người Dương Bái đã biến thành con rối của hai quỷ. Cho dù ở xa ngoài ngàn dặm, Bách Linh bọn họ cũng có thể dùng tơ hồng vô hình mà nhân loại không thể nhìn thấy khống chế toàn bộ hành vi cử chỉ của hai người kia.
Muốn bọn hắn nói gì thì phải nói đó, bảo làm gì thì phải làm đó.
Ngày kế, trời vừa sáng.
Một đám người tụ tập trong phòng ngủ của Giả Dung, chuẩn bị trình diễn tuồng kịch kế hoạch cả đêm.
Trầm Nhược Hư cùng Nham Âu nhìn thấy Giả Dung bỏ ra năm trăm điểm năng lượng cho hệ thống làm ra hình chiếu, lấy Dương phụ cùng Lý phụ làm diễn viên chính, trực tiếp màn hình.
Bên kia, hai nhà vừa ăn điểm tâm xong.
Dương phụ mang theo hai người hầu, Lý phụ mang theo con lớn nhất cùng người hầu đi ra cửa phủ đệ, tính toán tự mình đi mời cao tăng hỗ trợ đối phó Giả Dung.
Mỗi cử động của đối phương đều nằm trong sự theo dõi.
Khi hai bên đi ra cửa, vừa định lên xe ngựa, Giả Dung khống chế Dương Bái, Bách Linh khống chế Lý Nhược Quang đột nhiên vọt ra, cắt đứt động tác của Dương phụ cùng Lý phụ.
Trong ngày mùa đông lạnh giá, Dương Bái cùng Lý Nhược Quang chỉ mặc quần áo trong, hai chân trần trụi đầu tóc bù xù chạy như điên ra cửa phủ.
Một thân ăn mặc cùng thanh âm gào khóc thảm thiết của bọn hắn lập tức hấp dẫn người đi đường nhìn chăm chú.
Chỉ một thoáng, Dương Bái phanh một tiếng quỳ gối trước mặt Dương phụ, theo sau hai tay hắn ôm lấy đùi Dương phụ, thần tình nước mũi nước mắt bôi lên áo bào của Dương phụ.