Trầm Nhược Hư đi vào phòng ngủ của Giả Dung, duỗi tay đẩy ra cửa phòng, cất bước đi vào, gió lạnh hây hẩy thổi vài bông tuyết bay vào nhà.
Hắn vội vàng xoay người đóng cửa lại, cởi ra áo lông chồn màu đen trên người, giũ bông tuyết rơi xuống, treo lên giá gỗ.
Giả Dung ngẩng đầu cười, ôn nhu hỏi:
- Sao huynh lại tới đây?
Trầm Nhược Hư thở dài một tiếng, nhỏ nhẹ nói:
- Cùng người nào đó hẹn ước hôm nay đến trong nhà ta thưởng mai, ai ngờ đợi tới đợi lui, qua khỏi giờ hẹn còn không thấy người đến. Không có biện pháp, đành phải chủ động lại đây gặp người nào đó.
- Nguyên bản ta đã chuẩn bị ra cửa, ai ngờ một vị diện thương tu chân giới đột nhiên liên hệ với ta. Vừa rồi trong đầu ta chỉ tính toán làm sao hố hắn, trong khoảnh khắc cũng quên ước định với huynh.
Giả Dung thật có lỗi cười, lôi kéo tay Trầm Nhược Hư cùng ngồi chung một chỗ.
- Tay huynh, sao lạnh lẽo như vậy?
Giả Dung nhíu mày hỏi.
Trầm Nhược Hư tinh thần chán nản nói:
- Đứng ở chỗ cửa chờ người nào đó, bị gió lạnh thổi nửa ngày, tay làm sao không băng sương đây?
Hai tay Giả Dung ôm kín tay Trầm Nhược Hư, đặt vào trong lòng mình sưởi ấm.
- Là ta sai, ta ủ ấm tay cho huynh, rất nhanh sẽ ấm áp.
Một lát sau Giả Dung hỏi:
- Có ấm áp hay không?
- Ấm áp, thật thoải mái.
Trầm Nhược Hư gật nhẹ đầu, đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm ngực trái của mình, nói:
- Hai tay là ấm, chẳng qua bởi vì người nào đó sai hẹn, trái tim của ta còn lạnh thật lạnh.
Giả Dung tự giác đuối lý, còn cách quần áo hôn nhẹ lên ngực hắn:
- Hôn nhẹ sẽ không lạnh.
Bách Linh cùng Du Chuẩn lại trợn mắt, đôi cẩu nam nam này lại tú ân ái!
- Hôn nhẹ đích xác không lạnh.
Trầm Nhược Hư ra vẻ vui mừng nói.
Hắn còn chưa đủ, lòng tham không đáy nói:
- Môi của ta cũng thật lạnh, cần được ấm áp, đệ nhìn xem có phải bị đông lạnh thành màu tím.
Giả Dung nhìn qua, quả nhiên như thế.
- Được rồi, ta hôn nhẹ cho huynh ấm áp.
Dứt lời ánh mắt Trầm Nhược Hư sáng ngời, không đợi Giả Dung có động tác, liền khẩn cấp hôn lên môi của hắn.
Giả Dung vô điều kiện dung túng cho hắn một lần.
Nhưng lại có người vạch trần.
Chính là hộ vệ Nham Âu của hắn.
Hắn đứng ra nói:
- Lúc ấy ta muốn làm phép cung ấm cho công tử, nhưng hắn cự tuyệt, nói cần thử một lần khổ nhục kế có hữu dụng hay không.
Trầm Nhược Hư trừng mắt nhìn Nham Âu, Giả Dung nghiêng đầu trừng hắn.
Giả Dung tóm lấy lỗ tai hắn, hỏi:
- Huynh lại xem loại sách kỳ quái gì?
Đã thăng cấp thành lão lái xe Trầm Nhược Hư, gò má đỏ hồng, Giả Dung trong hốt hoảng giống như nhìn thấy ngày đầu tiên hai người quen biết, Trầm sợ sợ ngây thơ vô cùng trước kia.
Trầm lái xe ánh mắt né tránh, vội ho một tiếng, đè thấp âm lượng ngượng ngùng nói cái tên:
- Tình yêu binh pháp chi khổ nhục kế.
Giả Dung:
- !
Cái quỷ gì!
Bách Linh cùng Du Chuẩn: Ha ha ha ha ha! « Tình yêu binh pháp chi khổ nhục kế », cười chết quỷ!
Giả Dung:
- Ta không nhớ rõ ta có dowload qua loại sách này cho huynh xem, nói, từ chỗ nào có được?
Trầm Nhược Hư thuận thế bắt tay Giả Dung, khóe mắt liếc qua Nham Âu.
Nghĩ tới Nham Âu mới vạch trần mình, hắn phun ra:
- Tác giả, Nham Âu.
Bách Linh hữu tình khiếp sợ, che miệng, vẻ mặt giả vờ khen:
- Oa! Nham Âu, ngươi cũng ra sách! Thật lợi hại!
- Phải đó, đúng là lợi hại.
Giả Dung ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, quay đầu liền biểu diễn biến sắc mặt:
- Bách Linh! Tịch thu di động của hắn!
Nham Âu như bị điện giật, gắt gao ôm lấy chính mình, không cho Bách Linh cướp đi di động trong người của hắn:
- Không cần! Không di động tôi sẽ chết! Chủ nhân ngài hạ thủ lưu tình, sau này tôi sẽ không tiếp tục loạn viết gì nữa!
Giả Dung lành lạnh nói:
- Anh hình như đã quên, anh đã sớm chết.
Bách Linh tiếp lời:
- Bổ sung một câu, anh chẳng những đã chết, còn chết hơn vạn năm.
Du Chuẩn tiếp tục bổ đao:
- Lần trước anh cũng cam đoan như vậy, không bao giờ tiếp tục ra thiu chủ ý cho Trầm công tử. Thế nhưng lần này, ân..
- Nghe thấy được sao? Mọi người đều đồng ý cách làm của tôi.
Giả Dung ra hiệu cho Bách Linh, thúc giục nói:
- Còn không nhanh lên?