Dù sao Giả Mẫn trúng độc nhiều năm, cho dù lúc này đã giải độc, thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Nhưng so sánh mà nói, thân thể Giả Mẫn vẫn thật suy yếu.
Nếu sinh ra đứa bé này, có lẽ sẽ hao hết sinh mệnh lực của Giả Mẫn. Bởi vậy thầy thuốc đề nghị Giả Mẫn sớm bỏ đứa nhỏ này.
Lâm Như Hải đương nhiên lựa chọn giữ vợ mình, mà ý kiến của Giả Mẫn hoàn toàn trái ngược, nàng nhất định không chịu bỏ thai.
Vì thế nàng một mặt giận hờn Lâm Như Hải.
Cho tới hôm nay hai người giận nhau không thèm nói chuyện đã ba ngày.
- Gió đã lớn, nên đóng cửa sổ. Thân thể con cũng không tốt, hôm nay chỉ tới đây thôi. Ngày mai gió không lớn, mẹ con chúng ta tiếp tục ngắm tuyết.
Giả Mẫn nhu đầu Lâm Đại Ngọc nói.
- Đều nghe mẫu thân.
Đại Ngọc nhu thuận gật đầu, mềm nhũn đáp.
Đóng lại cửa sổ, cùng Giả Mẫn ngồi trên giường, tiểu Đại Ngọc buông tiểu lò sưởi trong tay, dùng đôi tay ấm áp ôm hai má mình, che lại khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rét lạnh.
Giả Mẫn mơ hồ nói:
- Đợi thêm vài năm, Ngọc nhi của vi nương trưởng thành, nhất định là cô nương xinh đẹp nhất thế gian.
Nghe mẹ khen mình, tiểu Đại Ngọc hơi có vẻ ngượng ngùng, bụm mặt thẹn thùng cười.
Lúc này Lâm Như Hải vô cùng lo lắng đi nhanh vào phòng, nhìn bộ dạng vui sướng của hắn, Giả Mẫn ngoảnh mặt hừ một tiếng.
Tiểu Đại Ngọc ra vẻ người lớn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân cùng mẫu thân đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cáu kỉnh như là trẻ con, thật sự không có biện pháp với cha mẹ.
Hai vợ chồng vừa nghe nhất thời dở khóc dở cười.
Giả Mẫn gật mũi Lâm Đại Ngọc, giọng điệu sủng nịch lại bất đắc dĩ:
- Con đó, bộ dáng ra vẻ, cũng không biết học được ở chỗ nào.
- Tất nhiên là cùng phụ thân học.
Tiểu Đại Ngọc híp mắt nhìn Lâm Như Hải, hỏi:
- Vẻ mặt cha vui mừng như vậy, trong nhà có việc vui sao?
Lâm Như Hải mở bình ngọc trong tay, đổ ra hai linh quả đỏ rực.
Hương thơm nhè nhẹ tràn vào trong mũi, nhất thời tầm mắt người trong phòng đều tập trung vào linh quả, không khỏi nuốt nước bọt.
- Hai mẹ con mỗi người một quả, ăn nhanh lên.
Lâm Như Hải đút cho Lâm Đại Ngọc một quả, đem quả còn lại đút cho Giả Mẫn.
Giả Mẫn tránh khỏi tay hắn, trái lương tâm nói:
- Muội không thích ăn trái cây.
- Đây là linh quả mà nhạc mẫu đại nhân phái người từ ngàn dặm xa xôi mạo hiểm mùa đông từ kinh thành đưa tới. Xuất thân từ Côn Luân tiên sơn, do một vị tiên trưởng gieo trồng mà thành, có thể giải trăm độc trăm bệnh, không bệnh ăn cũng cường thân kiện thể.
Lâm Như Hải lo lắng giải thích:
- Muội ngoan ngoãn ăn, thân thể lập tức khỏe mạnh, nhi đồng trong bụng cũng thuận lợi ra đời.
- Thật sao!
Trong lòng Giả Mẫn vui vẻ, ánh mắt lại mang vẻ hoài nghi hỏi.
- Vi phu có từng lừa gạt qua Mẫn nhi sao, huống hồ nhạc mẫu phái người hầu đến tặng linh quả còn đang đợi bên ngoài đâu.
Lâm Như Hải ôn tồn dỗ dành:
- Muội ăn, chờ một chút vi phu cùng muội đi ra ngoài gặp bọn họ.
Tiểu Đại Ngọc sờ bụng, ngạc nhiên hô:
- Ngọc nhi ăn trái cây, đột nhiên toàn thân tràn ngập khí lực, thân thể đều ấm áp, không còn cảm thấy lạnh.
Nghe vậy Giả Mẫn không do dự nữa, lập tức nuốt linh quả vào bụng. Không bao lâu thân thể nàng liền tràn đầy ấm áp cùng khí lực dồi dào.
Nàng cầm tay trượng phu kích động nói:
- Phu quân, hữu dụng! Trái cây thật sự hữu dụng! Hiện giờ Mẫn nhi cảm giác mình vô cùng khỏe mạnh!
- Tốt quá! Thật tốt!
Lâm Như Hải mừng rỡ cười to.
- Ngọc nhi có chuyện muốn nói?
Hai vợ chồng cùng hỏi.
Lâm Đại Ngọc gật đầu, đưa tay sờ nhẹ lên bụng Giả Mẫn, đôi mắt sáng ngời đầy cõi lòng chờ mong hỏi:
- Phụ thân vừa đề cập tới trong bụng của mẫu thân có em bé, có phải Ngọc nhi sắp có em trai hoặc là em gái không?
- Phải đó, Ngọc nhi có cao hứng? Chỉ cần thêm tám tháng con có thể gặp em trai hoặc là em gái.
Giả Mẫn ôm nàng nhẹ giọng trả lời.
- Hoàng thượng đã chấp thuận cho ta đổi về trong kinh. Một đường tàu xe mệt nhọc, đến lúc đó không biết muội có chịu nổi hay không?
Lâm Như Hải lộ vẻ lo lắng nói.
Giả Mẫn cười, ôn nhu nói:
- Muội đã ăn linh quả, hiện giờ mạnh khỏe vô cùng, một tháng sau thai nhi cũng đã yên ổn, không có gì đáng ngại.
- Cũng phải.