Bà Phương ngồi vào bàn, Chi Nguyệt vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn xem phản ứng của bà khi ăn món cô nấu. Bà Phương có chút ngạc nhiên với một cô gái trẻ như Chi Nguyệt lại rất biết nấu nướng, khẩu vị cũng không tệ lắm. Nhưng lúc này, bà Phương chợt nhớ tới chuyện gì đó thì nghiêm mặt hỏi.
- Cô tới đây tìm tôi có việc gì?
- Lần trước con không kịp chào tạm biệt dì thật ngại quá, không biết vết thương của dì đã đỡ chưa ạ?
Bà bỏ chiếc muỗng xuống chén súp, nền nã ngước mặt lên nhìn cô.
- Cảm ơn cô hôm trước đã có lòng giúp tôi hôm nay còn mang cả canh hầm tới đây thăm hỏi.
Ngừng lại vài giây bà Phương chậm rãi nói tiếp có vẻ nghiêm túc.
- Cô và cậu Vĩ Quân có quan hệ thế nào?
Giữa câu hỏi đột ngột của bà Phương, Chi Nguyệt ngập ngừng lúng túng, nếu như nói thẳng như vậy có hơi lỗ mãng. Nhận thấy được sự ngập ngừng đó của Chi Nguyệt bà hiểu tâm lý của cô nên không muốn tiếp tục làm khó, tiếp sau đó bà lại mở giọng nghiêm túc nhắc nhở cô.
- Tôi đoán cô biết một chút ít về tôi, nhưng tôi mong cô đừng vượt quá giới hạn trong chuyện này.
Nói xong bà đã cho chị giúp việc tiễn chân Chi Nguyệt ra về, mặc dù chị ta rất quý mến cô nhưng không thể làm gì khác được đành phải tuân lệnh bà chủ của mình.
- Cô Chi Nguyệt, mời cô.
Bà Phương đứng dậy bỏ vào trong, Chi Nguyệt vì quá nóng lòng mà làm liều nói với theo làm inh ỏi cả căn phòng yên tĩnh, có lẽ cô sợ sau này sẽ không còn có dịp gặp được bà nữa.
- Dì ơi, dì có thể đi gặp Phương Vĩ Quân một lần được không? Suốt bao nhiêu năm qua anh ấy đã đủ khổ sở lắm rồi, anh ấy rất trông chờ một tình thương từ người mẹ như dì...Dì ơi...
Chi Nguyệt cứ nói đến khi trong tầm mắt cô bóng dáng bà Phương đã khuất vào trong cô cũng được chị giúp việc đưa ra ngoài tận cửa.
- Xin lỗi cô, bà ấy đã không muốn gặp cô nữa rồi.
Chị giúp việc dứt lời cánh cửa nhà liền đóng sầm lại, như một cơn gió lớn lạnh lẽo đập vào mặt cô. Chi Nguyệt thở dài một hơi thất vọng đành quay người rời đi. Bà Phương sau khi vào trong phòng nhưng tâm trí nào được yên ổn, những lời Chi Nguyệt nói cứ như một thứ gì đó đánh động vào tâm can bà thật mạnh. Từng hồi ức xa xưa của hai mẹ con lúc Vĩ Quân còn nhỏ cứ quấn quýt bên bà suốt, những khoảnh khắc này đã từ lâu bị thời gian khỏa lấp bởi sự ích kỷ và lòng oán hận che mờ. Sự mất mát và nỗi đau quá lớn nên bà không thể khiến mình mở lòng khoan dung với mọi thứ xung quanh kể cả đứa con trai của mình.
Bà Phương vừa nhớ lại nước mắt bà không kiểm soát mà rơi nhoài xuống mặt. Từ khi ông Phương qua đời bà luôn để đau đớn lẫn oán trách bài xích chính mình chưa một lần nghĩ tới cảm nhận của Vĩ Quân. Mấy chục năm trước bà Phương chọn cách rời đi bà chưa một lần trở về Phương gia, có lẽ bà hiểu ra bản thân mình bị nỗi đau bài xích quá nhiều bỏ quên đi những thứ ý nghĩa bên cạnh. Hôm sau bà Phương tới Phương gia gặp lão phu nhân thăm hỏi, dường như bà Phương nhận ra thứ quan trọng mà bà bỏ quên đi suốt mấy chục năm qua chính là tình cảm gia đình mà bà vẫn rất mong chờ nó.
Bà Phương chính thức ủy quyền toàn bộ số cổ phần trong Phương Duệ lại cho Vĩ Quân trước khi bà trở về Mỹ, bà không trông mong Vĩ Quân hiểu cho tâm tư nỗi khổ của bà chỉ thầm mong Vĩ Quân sẽ tha thứ cho sự ích kỷ của bà mà suốt ngần ấy năm qua bà đã không cho Vĩ Quân một tình thương trọn vẹn của một người mẹ. Thời điểm chuyến bay sắp cất cánh, bà Phương đứng ở cửa lớn sân bay ngoáy đầu nhìn lại có chút trông chờ một điều gì đó, có lẽ tìm kiếm một bóng dáng trong lòng bà khắc khoải nhưng giờ bay đã đến bà chỉ mỉm cười tự an ủi mình rồi bước vào trong. Giây phút đó một dáng người đàn ông từ bên ngoài sảy chân tới vương giọng gọi.
- Mẹ....
Trong đám đông giữa âm thanh hỗn tạp nhưng bà vẫn cảm nhận được tiếng gọi này quen thuộc đọng vào tai, bà dừng bước chân quay đầu nhìn lại Vĩ Quân cùng Chi Nguyệt đang đứng phía sau. Bà Phương nhếch môi cười với anh một cái, nụ cười hiền hòa này anh đã không nhìn thấy từ lúc ba anh mất. Vĩ Quân bước tới chỗ bà, một lần nữa nói.
- Xin lỗi mẹ, đã để mẹ chờ lâu.
Bà dâng lên những giọt nước mắt nghẹn ngào rồi ôm lấy đứa con này mà mấy chục năm rồi bà đã quá vô tâm, cuộc đời bà không mong muốn nào hơn chính là giây phút này, những mối rút thắc trong lòng hôm nay đã được cởi bỏ. Ôm Vĩ Quân bà cũng không quên Chi Nguyệt, một cô gái tốt, luôn nhắc nhở với Vĩ Quân rằng đừng bao giờ làm vuột mất đi người con gái này, vì sẽ rất khó để tìm lại.
Cũng đã tới giờ chuyến bay khởi hành, bà Phương vẫy tay tạm biệt Vĩ Quân rồi quay người đi vào bên trong. Hai người đứng bên ngoài nhìn theo bà đến khi khuất dần sau dãy cửa.
•••
Một tháng sau, nắm giữ được toàn bộ bằng chứng để chứng minh ông La đang nắm giữ một số quỷ đen bất chính trong tập đoàn Phương Duệ, chính thức bị Vĩ Quân sa thải khỏi tập đoàn. Ông La mất trắng toàn bộ tài khoản kể cả La thị cũng không thể giữ lại được, sốc quá đỗi sinh ra tâm lý ông đã tự khóa cửa nhà rồi tự tử cùng với vợ bằng bình gas. May mắn Vân Hi được cứu sống nhưng bị bỏng một bên chân.
Tin tức này rầm rầm rộ rộ được đưa lên, Chi Ninh nghe đến vô cùng hả mãn trong lòng không một chút xót thương. La Triệt phải chăm sóc em gái rất khổ sở, bởi vì vết thương rất xấu đó Vân Hi ngày ngày phát cáu, tâm trạng không được ổn định. Trước đây mặc dù tính khí Vân Hi không mấy thiện cảm với Chi Nguyệt nhưng Chi Nguyệt nghe tới vô cùng thấu hiểu tình cảnh cho Vân Hi hiện giờ, nên Chi Nguyệt đã không ngại chuyện trước kia tới thăm Vân Hi. Khi nhìn thấy Chi Nguyệt Vân Hi càng kích động nhiều hơn, một mực đuổi Chi Nguyệt ra ngoài không muốn Chi Nguyệt nhìn thấy bản thân mình thảm hại như bây giờ. Nhưng Chi Nguyệt nhẹ nhàng an ủi cô, cùng cô nói chuyện rất lâu dường như Vân Hi cũng cảm nhận được tâm tính tốt của Chi Nguyệt không la hét dùng lời lẽ khó nghe đối với Chi Nguyệt nữa.
Bây giờ Vân Hi đã hiểu ra tại sao Phương Vĩ Quân lại yêu cô gái này! Nhìn lại trước kia cô thấy mình thật xấu hổ.
Từng ngày nhìn thấy Lăng Chi Nguyệt hưởng thụ cuộc sống yên vui hạnh phúc bên Vĩ Quân mà Lăng Chi Ninh lại không thể nào kìm lòng nhẫn nhịn nổi.
Lăng Chi Ninh tức nhiên không yên lòng bỏ qua được cục tức này ở trong lòng, trong khi cô lại mang cái thai của một tên bần hàn không còn gì trong tay. Lăng Chi Ninh lại tìm tới Phương Vĩ Quân thông báo một tin kinh thiên động địa là cô đã mang thai với Vĩ Quân, thậm chí còn đưa cho anh xem cả giấy khám thai của mình. Vĩ Quân đương nhiên không tin những lời Lăng Chi Ninh nói với một người quá xảo quyệt như cô ta.
Vĩ Quân liền gọi điện thoại cho Thẩm Thiên nhờ Thẩm Thiên kiểm tra xem tờ giấy khám thai này là có thật.
Chiều đó Phương Vĩ Quân tới chỗ làm việc của Thẩm Thiên, khi Vĩ Quân bước vào Thẩm Thiên đã buông giọng vừa đùa vừa giận.
- Chúc mừng cậu đã lên chức làm bố.
Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
Giây phút này Vĩ Quân có chút khó chịu nhưng cũng nhận ra Thẩm Thiên không phải đùa có phần nghiêm túc.
- Là thật sao?
Thẩm Thiên im lặng gật đầu, trên nét mặt Vĩ Quân hiện lên một chút căng thẳng.
- Vậy có cách nào kiểm tra để xác thực đứa bé chính là con của tôi không?
- Có phải là con của cậu hay không đến cậu còn không phân định được...
Bỗng dưng lúc này điện thoại Vĩ Quân reo lên, nhìn thấy trên màn hình số của bà nội anh, anh lập tức bắt máy. Chẳng biết bà nội anh đã nói gì nhưng có thể thấy Vĩ Quân tỏ ra rất ủy khuất.
Không ngờ Lăng Chi Ninh tìm tới tận Phương gia để đòi lại công bằng cho mình. Bà nội anh trước kia cũng rất trông chờ cháu trắc, với lại lời hôn ước với Lăng gia vẫn chưa thực hiện được. Nếu như có chuyện này xảy ra thật, bà nhất định sẽ bắt Vĩ Quân chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.
Chỉ không lâu Vĩ Quân đã lái xe về tới dinh thự Phương gia, khi anh bước vào có cả Lăng Chi Ninh ngồi ở đó. Cô nhìn thấy Vĩ Quân thì đã nở nụ cười chào hỏi anh nhưng với Vĩ Quân anh không chút quan tâm lẳng mặt đi chỗ khác chẳng hề có cảm xúc gì ngoài hai từ "Ơ hờ".
- Ngồi xuống đó.
Bà anh lần này có vẻ rất nghiêm khắc với anh, không chỉ đơn thuần là giận dỗi một chút sẽ nguôi. Vĩ Quân ngồi xuống, bà đã vào thẳng chuyện hỏi anh.
- Những gì con bé Lăng Chi Ninh nói là sự thật, con bé mang thai với con?
Dẫu chưa làm rõ chuyện này nhưng anh không phủ nhận chuyện Lăng Chi Ninh mang thai là thật nên gật đầu nhẹ nhàng, giây phút đó Lăng Chi Ninh nhếch cười thâm hiểm với một cách thích thú. Cuối cùng Vĩ Quân cũng không thể làm được gì cô mà chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Không hỏi gì nhiều chỉ một cái gật đầu của Vĩ Quân, bà hiểu nên làm gì với trong lúc này. Thế là bà nội Vĩ Quân tới Lăng gia một chuyến để nói chuyện hôn sự với ông bà Lăng, ngày cũng đã định trước mắt cứ để Chi Ninh ở cùng Vĩ Quân để anh tiện bề chăm sóc cô trong thời kỳ mang thai.
Lăng Chi Ninh đường đường chính chính vào sống cùng với Vĩ Quân, thời hạn bản thỏa thuận của Chi Nguyệt vẫn còn một tháng nữa nên buộc lòng Chi Nguyệt phải ở lại đó. Từ lúc Chi Nguyệt biết chuyện Chi Ninh có thai còn định ra ngày hôn sự của hai người, khoảng cách và tình cảm của cô cũng dần một xa Vĩ Quân. Mặc dù Vĩ Quân chưa bao giờ đối tệ bỏ rơi cô ngày nào, nhưng cô vẫn luôn tự bài xích mình với Vĩ Quân.
Con đường nào cũng có ngã rẽ, giữa cô và Vĩ Quân không thể tiếp tục chung hướng chung đường. Bây giờ Chi Nguyệt đã hiểu định mệnh Vĩ Quân không phải là của cô, dù có níu kéo nắm giữ thế nào cũng chỉ tự làm mình tổn thương. Mặc dù biết mình nên từ bỏ nhưng ngày ngày nhìn thấy Vĩ Quân, anh luôn dành cho cô một sự dịu dàng nhất định, Chi Nguyệt lại đau khổ khóc một mình trong phòng. Nhớ lại trước kia cô cùng Vĩ Quân trải qua cay đắng ngọt ngào, kỉ niệm này Chi Nguyệt biết chôn vùi nó ở đâu để cô không còn nhớ tới nữa.
Sống chung nhà Lăng Chi Ninh ra sức dùng việc mình có thai ra hiếp đáp Chi Nguyệt xem cô chẳng khác nào người hầu hạ trong nhà. Đôi lúc Vĩ Quân không thể im lặng nhẫn nhịn được nữa lớn tiếng với cô là cô lại chạy tới Phương gia làm mình làm mẩy với bà nội anh.
Hôm nay tới định kỳ khám thai, Chi Ninh gọi điện thoại cho Vĩ Quân bắt anh phải cùng cô tới bệnh viện. Nhưng cuối cùng Vĩ Quân cho Hải Đồng đưa cô đi, trong mắt của Vĩ Quân cô chưa bao giờ tồn tại dù chỉ một chút. Sau khi khám thai xong, từ phòng bác sĩ bước ra cô bất ngờ cô gặp phải La Triệt đi ngang.
Anh dừng bước chân nhìn Chi Ninh và cả Hải Đồng, mặc dù trước kia anh với Chi Ninh đã từng có mối quan hệ rất tốt thậm chí anh còn đặt tình cảm mình vào cô nhưng có lẽ không đúng chỗ. Lăng Chi Ninh nhìn thấy La Triệt phản ứng rất mạnh, sắc mặt cũng thay đổi lạ kỳ. Lăng Chi Ninh bỏ đi gấp gáp không dám ngoảnh lại gặp phải La Triệt như gặp phải tà vậy.
La Triệt nhìn hai người đi rất xa, anh mới nâng bước chân bỏ đi nhưng chẳng hiểu sao anh có chút chú ý vào phòng khám này, nếu như anh biết thì khu vực này là phòng khám sản phụ.
Lòng anh lại vấn lên nhiều điều trong đầu.
"Lăng Chi Ninh đi khám thai sao?"
La Triệt muốn làm rõ một số điều nên bạo dạn bước vào bên trong, nhưng thật may mắn bác sĩ này trước đây là người La Triệt đã từng giúp đỡ bà ta trong lúc khó khăn. Nên những thứ thông tin La Triệt cần bà đều cho anh biết, còn một chuyện đặc biệt quan trọng Lăng Chi Ninh đã đưa bà một số tiền khá lớn để ngụy tạo tuổi thai kỳ, thực chất thai cô đã hơn hai tháng.
Sau khi từ chỗ bác sĩ Hạ về tới phòng bệnh Vân Hi, anh như người trên mây miệng mồm cứ tính tính toán toán gì đó. Thời gian anh và Lăng Chi Ninh bỏ mặt nhau cũng gần khoảng thời gian tuổi thai của cô, anh nghi ngờ tới phương diện có thể đứa bé trong bụng Chi Ninh là của anh chứ không phải của Phương Vĩ Quân.
Anh quyết định tìm tới Phương Vĩ Quân nói chuyện.
- Tôi đến đây không hề có ý định xấu xa gì tới Phương tổng ngài, chỉ muốn làm rõ một chuyện. Tôi muốn biết thật sự đứa bé trong bụng Lăng Chi Ninh là con của Phương tổng ngài?
- Sao cậu lại chạy tới đây chỉ hỏi tôi một câu vớ vẩn như vậy?
Vĩ Quân không trả lời còn hỏi ngược lại La Triệt, bởi vì chính bản thân Vĩ Quân cũng không thể xác định được câu trả lời. Cuối cùng La Triệt đưa cho Vĩ Quân giấy chứng nhận khám thai của bác sĩ Hạ, rồi anh bỏ đi.
Vĩ Quân cầm giấy khám thai trên tay xem một chút, anh chợt nhận ra điều bất thường là Lăng Chi Ninh đã mang thai hơn hai tháng trong khi kể từ đêm đó xảy ra tính ra chỉ hơn một tháng. Vĩ Quân cho thư ký Ly thông báo dời cuộc họp sang hôm khác rồi gọi điện thoại cho Hải Đồng.
- Lăng Chi Ninh đang ở đâu?
- Cô Lăng vừa khám thai xong, em đang đưa cô Lăng về chung cư.
- Cậu đưa Chi Ninh tới nhà hàng riêng của Thẩm Thiên, tôi sẽ tới ngay.
Nói xong Vĩ Quân không nói gì nữa tắt máy, vương tay lấy chiếc áo trên ghế mặc vào rời khỏi Phương Duệ.
Trên đường về nhà Lăng Chi Ninh nghe tới thì bất giác hỏi Hải Đồng.
- Là Vĩ Quân gọi à? Anh ấy nói gì?
- Phương tổng bảo đưa cô Lăng tới nhà hàng.
Chi Ninh vừa nghe đã nghĩ Vĩ Quân muốn tẩm bổ cho cô, không khỏi cười khoan khoái trên môi.