Chi Nguyệt đứng ở đó chờ Quế Lâm đến, lúc này tâm tư Chi Nguyệt nghĩ ngợi linh tinh quên hẳn đi sợ sệt giữa màn đêm tịch mịch.
"Mình chỉ vì công việc và trách nhiệm của một người học ngành Y thôi, sau vụ này mình nên tránh xa anh ta ra một chút để tránh bị chị Chi Ninh hiểu lầm nữa".
Suy nghĩ vẩn vơ, Chi Nguyệt thở dài tay bỏ vào túi áo vì lạnh. Chạm phải điện thoại bên trong Chi Nguyệt chợt nảy ra sẽ dùng đèn flash điện thoại tìm người thay vì đứng đây vô ích.
Tuy không sáng lắm nhưng nó là thứ ánh sáng duy nhất trong lúc ngặt nghèo này, Chi Nguyệt bắt đầu rời khỏi đó. Đi thêm được một đoạn đường Chi Nguyệt thấy trước mặt có hai con đường rẽ, trái và phải. Cô do dự không biết đi rẽ nào nữa, cuối cùng Chi Nguyệt đi theo cảm tính.
Quyết định Chi Nguyệt đi vào rẽ trái, càng đi càng thấy bóng đêm âm u cây cối bao phủ những tiếng côn trùng kêu vang rền càng lớn, bước tới phía trước lại là ngõ cục. Chi Nguyệt thở dài, đã phải tốn công vào đây. Cô vừa xoay người ra thì ôi trời một dáng dấp to lớn, trắng ngời ngợi ngã xuống bờ vai cô như bị tảng đá nghìn khối đè.
Không thể bình tĩnh được nữa, chắc hẳn là ma rồi. Bản năng hoảng sợ Chi Nguyệt hét lên thật lớn, nhưng bị bàn tay to lớn nào đó vội bịt chặt mồm cô lại. Lúc này có hét thật to cũng không thành tiếng, chỉ còn tiếng ư ử nơi cổ họng phát ra.
Chi Nguyệt càng vùng vẫy, ma to xác này càng cứ dựa dẫm, giống như bờ vai cô sinh ra là để cho con ma này dựa vậy. Chi Nguyệt đưa tay đẩy, nhưng thoạt nhiên cô cảm nhận được thân nhiệt của một con người đúng hơn. Cố gắng bình tĩnh một chút, Chi Nguyệt dùng đèn flash gọi vào mặt xem thử.
Chi Nguyệt sững sờ tròn mắt là Phương Vĩ Quân, nhưng sao anh lại thế này. Chân đứng còn không vững, liêu xiêu cứ như say rượu. Vỗ vỗ vào tay anh Chi Nguyệt gọi.
" Phương Tổng, anh có sao không? Anh uống rượu hả?"
Có gọi hỏi nhưng vẫn không hề hấn, cô còn thầm trách sao lại uống nhiều thế này trông khi ai cũng lo lắng đi tìm.
Ngửi đi ngửi lại Chi Nguyệt cũng không ngửi thấy mùi rượu, anh không uống rượu, không say vậy thế này là sao?
Chi Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ làm sao đưa anh về thôn được. Với thân hình vừa nặng vừa cao cô thì lại thấp bé, đứng so với anh Chi Nguyệt chỉ vừa tới cơ ngực.
"Làm sao đưa được tảng băng này về thôn đây, lúc nhỏ anh ta đã ăn gì mà cao nặng thế không biết".
Không thể để Phương Vĩ Quân tiếp tục dựa dẫm mình nữa, Chi Nguyệt đỡ anh ngồi xuống một góc cây bên cạnh. Trong lúc Chi Nguyệt còn đang đứng suy nghĩ tìm cách thì từ đâu xuất hiện ba tên ở trong bóng tối tiến đến, người ngợm xuề xòa, ăn nói lại thô bạo cố tình ve vẳng cô.
" Em gái, em làm gì ở đây trong lúc đêm tối vậy? Có cần mấy anh giúp em vui vẻ hơn không?"
Giọng cười cùng lời nói gian tà đủ nhận ra họ không phải là người đoàng hoàng. Tâm thế Chi Nguyệt sụt lùi ra sau né tránh, nổi lo sợ trong lòng dâng lên tới cổ họng run run nói.
"Không cần, bạn trai tôi đang ở đây".
Bỗng ba tên bật lên cười nham nhở.
"Em định hù dọa tụi anh sao? Thật sự quá sợ hãi rồi".
Dứt lời ba tên đã không chờ đợi nữa nắm lấy tay Chi Nguyệt kéo cô đi, mặc cho Chi Nguyệt la hét toán loạn. Một tên không chịu được liền lấy tay bịt miệng cô lại, biết rằng không thể chống cự nổi nên cô đành liều một phen, đưa răng ra cắn vào cánh tay trúng ngay phải tên đại ca trong bọn.
Hắn đau đớn tức giận tán vào mặt Chi Nguyệt một cái thật mạnh, cái tát của hắn ngay vào mép môi cô chảy máu.
Xong Chi Nguyệt bị bọn nó lôi đi trong nổi gào khóc bất lực của cô, Chi Nguyệt không ngừng kêu cứu đến khan cả cổ khàn cả tiếng cũng không ai nghe thấy.
Từng đợt nước mắt đầm đìa ướt cả khuôn mặt, cuối cùng bất lực gọi Vĩ Quân.
" Phương tổng, cứu tôi với...cứu tôi..Phương tổng..." huuuu...huuuuu.
Tên đại ca tỏ thái độ bực mình nói với hai thằng đồng bọn.
"Mày lấy băng keo dán miệng nó lại đi, để cho nó la hét inh ỏi mà điếc hết cả tai. Một hồi để người trong thôn mà nghe thấy tao xử mày trước".
Tên đồng bọn mở miệng lia lịa, gật đầu sợ sệt nói.
" Dạ....Dạ em biết rồi đại ca".
Chi Nguyệt biết bọn nó chuẩn bị dùng băng keo dán miệng cô, Chi Nguyệt tranh thủ bọn nó chưa kịp dán cô dùng hết sức liên tục gọi Vĩ Quân tỉnh lại.
" Phương tổng...cứu tôi với.. Phương...tổng! Phương Vĩ Quân, anh tỉnh lại đi".
Vừa dứt lời bọn nó đã nhanh chóng lấy băng keo dán chặt miệng cô, một tên trong bọn nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dựa gốc cây, hắn quay qua nói.
" Đại ca! Có một tên đang nằm bất tỉnh ở chỗ góc cây kia, có bắt nó lại luôn không đại ca?"
Lập tức hắn bị tên đại ca vương bàn tay mạnh bạo ra táp thẳng vào đầu.
" Mày điên à? Bắt nó làm gì cho vướng bận, kệ nó đi".
" Dạ...Dạ...". Tên đó gật đầu râm rấp nghe lệnh.
Bọn họ nói xong đã vác cô đi tìm nơi hưởng khoái lạc, Chi Nguyệt cố gắng vùng vẫy trước bọn họ nhưng chỉ hao hơi tốn sức. Miệng đã bị dán băng keo nên chỉ ấm ứ kêu cứu trong bất lực.
Bọn nó vác cô đến một bụi rậm, ở đây toàn là cây với cỏ bao quanh cách đó không xa lắm, liền dở trò đồi bại với cô.
Tên đại ca thô bạo ném thẳng cô xuống đất không nhẹ tay, cũng may phía dưới có một lớp cỏ mỏng bảo vệ tấm lưng mềm mại của cô. Nếu không, chắc đã bị chấn xương sống, gãy xương sườn rồi.
Hắn gấp gáp tháo sợi nịt trên người mình ra để trói tay Chi Nguyệt, mặc dù hai tay đã bị hắn trói chặt nhưng cô vẫn không bỏ cuộc tự giúp mình vùng vẫy, chóng cự đến cùng.
Với sức lực của hắn Chi Nguyệt có cố cũng vô ích, nước mắt giàn giụa không ngừng tuôn ra lấm lem ướt cả tóc. Sắc mặt cô tái nhợt không còn tí máu.
Hắn không đợi thêm giây nào nữa, khom người xuống hôn vào chiếc cổ trắng ngần của Chi Nguyệt vương đầy mồ hôi. Lan tỏa vào hốc mũi hắn là một chút mùi hương sữa tắm làm hắn khoan khoái cơn dục vọng điên cuồng. Nhanh tay xé rách áo cô ra một âm thanh vang lên.
"Toẹt.......
May thay hôm nay ra ngoài do trời lạnh Chi Nguyệt mặc hai chiếc áo, chiếc áo bị hắn xé rách toang là chiếc áo khoác bên ngoài. Cô lắc đầu tránh né hắn, ấm ứ chống cự.
Đang đến lúc cao trào cực độ, cơn thèm khát của hắn len tận men xương thì bật vào tai hắn là tiếng ì ầm, ịch đụi ở bên ngoài, chưa kịp hỏi chuyện gì một tên đã nhảy xổng vào thông báo.
" Đại ca....nó....
Chưa tròn câu, một cái chân mãnh lực của ai đó đã đạp thẳng vào mặt tên đàn em làm hắn té xoảng xuống đè lên người thằng đại ca. Tên đại ca tức giận, đẩy tên đàn em ra một bên đứng dậy vơ tay tính sổ người đàn ông trước mặt.
Hắn vừa tiến một bước thôi đã bị cái chân dài ấy đạp văng ra xa một đoạn, hắn đau đến mức không thể đứng dậy ngay được, tức miệng hắn buông câu chửi thề.
"Má nó, đồ khốn kiếp.."
Đứng trước mặt hắn là Phương Vĩ Quân anh đã kịp thời tới cứu Chi Nguyệt, còn ra sức đánh nhau một trận với hai tên đàn em đến te tua mà không màng thân thể cao quý.
Sau khi đạp văng tên đại ca ra xa một bên, Vĩ Quân ngụy xuống, tay đỡ trán dường như điều gì đó đang làm anh khó chịu. Chi Nguyệt vội ngồi dậy lếch gối chân đến cạnh Vĩ Quân, ấm ứ muốn hỏi han anh.
Vĩ Quân thở giọng gấp đưa bàn tay run run lên giúp cô tháo miếng băng keo, cố gắng sức lực còn lại mở dây trói cho cô.
Chi Nguyệt sợ hãi hỏi Vĩ Quân.
"Phương tổng, anh bị sao vậy? Có phải đã bị thương chỗ nào rồi không?"
Vĩ Quân im lặng không trả lời cô, con người cứ run lên bần bật, Vĩ Quân càng run càng làm cô mất bình tĩnh lúng túng.
" Anh sao vậy? Nói cho tôi biết đi, anh đừng làm tôi sợ mà."
Trong lúc hai người không để ý, bất ngờ từ xa tên đại ca lén cầm con dao lao tới, Chi Nguyệt chỉ kịp hét lên cảnh báo.
"Phương tổng, cẩn thận..."
Một thoắt con dao lao xuống người Vĩ Quân, cả người anh đang run bần bật, không còn đủ sức để chống chả, nhưng cơ thể phản xạ anh vội vàng đưa cánh tay lên đỡ lấy con dao.
Chi Nguyệt trợn trừng đôi mắt hãi hùng nhìn con dao cắt xuống cánh tay anh, men theo đường hở máu một lúc tuôn ra chảy đầy xuống cánh tay. Không còn thời gian nghĩ nhiều Chi Nguyệt dùng hết sức của mình đẩy hắn, do đột ngột nên tên đại ca không kịp phản ứng kịp, với đôi tay yếu đuối của phụ nữ hắn văng ra một bên.
Chi Nguyệt nắm lấy tay Vĩ Quân đưa anh bỏ chạy, tên đại ca ngồi bệt đó vô cùng tức tối, bàn tay nắm chặt quả đấm trút giận xuống đất tức tốc ra lệnh.
"Tụi bây mau chóng tìm hai đứa nó cho tao"
Gấp gáp hắn lại hất giọng quát: "Nhanh lên.."
Hai tên đồng bọn hoảng sợ, lếch thân ngồi dậy nhanh chóng, vắt chân lên đầu mà chạy như sấm để đi tìm người.
Chi Nguyệt cô không biết đã chạy bao xa và đã tới nơi nào, cô chỉ biết kéo tay Vĩ Quân chạy với chạy theo lối đường mòn rậm rịch cây cối.
Chi Nguyệt nghĩ hai người đã chạy đủ xa, đã an toàn tránh được bọn nó. Cô từ từ chậm chân lại để hít thở dưỡng khí, thật may bọn chúng không đuổi kịp.
Vĩ Quân bị cô nắm tay kéo đi phía sau trong vô thức, ngoài ra anh chẳng còn biết gì. Con người anh cứ như bị một bầu trời đen xỉn nhấn chìm vào trong đó không thể thoát thân cũng không thể thở được.
Đôi chân cũng đã mềm nhũn không còn lực để trụ, đến một nơi Chi Nguyệt không còn đủ sức chạy tiếp nữa, nên Chi Nguyệt quyết định dừng lại nghỉ chân một tí.
Cô vừa thở không ra hơi vừa xoay qua hỏi anh.
"Anh, ổn không?"
Chưa gì hết thì Vĩ Quân đã ngã vào người cô, cũng còn kịp để đỡ lấy không thì một sinh vật to đùng đã nằm bịch xuống đất khô cứng rồi.
Chi Nguyệt đưa tay ra lung lay vai anh vài lần nhưng không thấy phản ứng.
Cô nhẹ nhàng để anh ngồi xuống tựa vào gốc cây to, nhìn xuống cánh tay anh vết thương đang chảy máu rất nhiều, chiếc áo trắng anh nhuộm đỏ dưới màng đêm mập mờ.
Không thể đứng yên nhìn vết thương anh chảy máu, Chi Nguyệt tìm cách giúp anh sơ cứu vết thương. Nếu không kịp thời cầm máu, vết thương dễ bị nhiễm trùng, vả lại mất nhiều máu sẽ khiến anh lâm vào tình trạng hôn mê.
Nhưng hiện giờ đây, Chi Nguyệt nhìn xung quanh chỉ là cây tối âm u tiếng con trùng rền rĩ. Ở đây quá tối, cần tìm một chỗ sáng hơn.
Thấy phía trước là một tảng đá lớn có chút ánh trăng nên Chi Nguyệt cố gắng đỡ anh sang bên đó ngồi tạm để băng bó vết thương.
Cho anh ngồi dựa vào tảng đá lớn, không nghĩ nhiều Chi Nguyệt cởi chiếc áo khoác đã bị xé rách ra băng bó tạm thời.
Chi Nguyệt nhẹ tay lau chùi vết thương giúp anh, mặc dù Vĩ Quân nằm yên bất động không phản ứng gì nhưng đau đớn anh vẫn còn cảm nhận được. Mỗi chập cô lau xuống vết thương là mỗi chập cánh tay anh bất giác giật nhẹ.
Bản thân Chi Nguyệt cũng hiểu thay cảm giác đau đớn này của anh, cô nhăn nhó nheo mắt theo từng động tác của mình.
Bàn tay cô rất nhẹ nhàng cẩn thận còn sợ anh không thể chịu nổi đau nhức.
Vừa lau vết thương cô vừa cúi đầu xuống thổi nhè nhẹ, sau một lúc vết thương anh cũng đã được băng bó.
Tuy không đủ vật dụng sát khuẩn phải dùng mảnh vải áo nhưng ít ra giúp anh cầm được máu, vết thương cũng được băng bó kỹ càng.
Vừa giúp anh băng bó xong, Chi Nguyệt ngồi qua một bên thừ người ra thở một cách nhẹ nhõm. Đến lúc này, cô vẫn chưa hoàn hồn nữa, không ngờ cuộc đời cô lại gặp phải đại nạn này.