Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Liễu Cảnh Lam cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dường như cô không quá quan tâm đến những chuyện này, cô chỉ ngại ngùng nói:

- Thật ngại quá, làm Tô tiểu thư phí công rồi.

Trong ánh mắt Tô Ánh Tuyết lộ ra sự giảo hoạt, cô nói:

- Thực ra hôm nay Lâm Phi mời, tiền hôm nay tôi trả sẽ trừ vào lương của hắn nên Liễu tiểu thư không cần để ý quá đâu.

- Phốc...

Lâm Phi vừa uống một ngụm nước súc miệng, nghe thấy vậy suýt chút nữa phun ra hết, hắn vội lấy tay bịt miệng lại.

Hắn nhìn cô chủ tổng giám đốc của mình bằng một ánh mắt không thể diễn tả bằng lời, không cần phải trêu đùa người ta như thế chứ, thì ra là tính vào tiền của hắn, cứ tưởng là bà chủ được hầu hạ thấy thoải mái rồi nên không muốn người làm thuê của mình phải tốn kém cơ đấy.

- Thì ra là thế, vậy thì tôi không khách khí nữa. Tôi tin là Lâm Phi không ngại nếu mời tôi ăn bữa cơm đâu.

Liễu Cảnh Lam cười nói.

Tô Ánh Tuyết dường như cũng có chút cảm tình với Liễu Cảnh Lam, nói:

- Sau này có dịp, Liễu tiểu thư đến Khuynh Thành chơi nhé, ăn với nhau bữa cơm, nghe Liễu tiểu thư rất am hiểu về khảo cổ học, tôi thấy rất thú vị.

Liễu Cảnh Lam dường như cảm thấy có chút thoải mái, nói chuyện cũng thấy hợp, liền cười cười gật đầu đồng ý:

- Có dịp tôi nhất định sẽ tới, chỉ cần Tô tiểu thư không chê chúng tôi nghèo là được rồi.

- Cô thấy tôi là người như vậy sao?

Tô Ánh Tuyết gượng cười nói.

Lâm Phi không nhịn được nói:

- Cô không phải như vậy sao...

Vẻ mặt Tô Ánh Tuyết lạnh tanh, trừng mắt nhìn hắn ý bảo hắn lập tức câm miệng lại, đừng để cô phải phát cáu.

Lúc này Trương Triệt đã xụi lơ cả người, vẻ mặt giống như vừa nuốt phải con gián, hắn không còn cách nào khác là ngồi cười trừ.

Hắn thấy hối hận sao không hỏi rõ từ trước, đây chính là cơ hội tốt để giao lưu cùng người thừa kế của nhà tài phiệt, hắn lại cứ nghĩ chỉ là đến để tiếp cận người đẹp, đúng là ngu như heo mà!

Quản lý nhà hàng dường như cũng nhận được thông tin từ bồi bàn là có thượng khách đến đây dùng bữa, liền lập tức bỏ hết tất cả các công việc khác, chạy đến tiễn đám người Tô Ánh Tuyết ra cửa.

Trương Triệt lần đầu tiên được chứng kiến cái gọi là sự chênh lệch về thân phận địa vị, cái mà người ta gọi là không cùng một đẳng cấp, hôm nay đúng là mất mặt.

Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi nắm tay tạm biệt Liễu Cảnh Lam sau đó lên xe, quay lại công ty.

Ánh mắt cuối cùng của Lâm Phi dừng lại trên người Liễu Cảnh Lam, hắn không thấy có chút sơ hở nào, cũng đành phải làm thế thôi.

Chiếc xe Bently rời đi rồi Trương Triệt mới dám thở mạnh, luôn miệng chậc chậc cảm thán nói:

- Cảnh Lam, em thấy không, đây chính là địa vị mà tiền tài mang đến, gia tộc tài phiệt đúng là khác hẳn bình thường.

Trong lòng Liễu Cảnh Lam có chút xem thường, vừa rồi gã còn sợ tới mức đờ ra như cái cọc gỗ, trong khi đó lúc trước còn suýt định chửi đổng lên, đến lúc biết rõ thân phận của đối phương thì lại vẫy đuôi như con chó, cái gã đàn ông này chẳng có tí khí chất nào cả.

Nhưng cô cũng chẳng có thời gian để ý đến Trương Triệt, từ đầu đến cuối cô đều cố gắng thể hiện hết ưu điểm của bản thân, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực sự rất mệt mỏi.

Áp lực mà Lâm Phi mang đến cho cô thực sự quá lớn, cô không được phép lơ đễnh một giây một phút nào.

Vậy nên khi nghe Trương Triệt nói vậy, cô chỉ cười nhạt:

- Học trưởng, chúng ta cũng đi thôi.

Trương Triệt còn đang ca thán, nghe thấy cô nói vậy mới định thần lại, mình không thể nào tiếp cận được với nhưng cô gái cao quý như vậy, suy cho cùng thì Liễu Cảnh Lam vẫn an toàn và đáng tin cậy, vì vậy hắn lập tức cười lấy lòng cô:

- Được, em đợi ở đây nhé, anh đánh xe qua đây.

...

Tô Ánh Tuyết ngồi trong xe Bently, đầu óc có chút mơ hồ, hôm nay cô ăn hơi nhiều, khẽ ợ một cái, còn ngồi ngáp rất tự nhiên.

Lâm Phi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô gái này có chút trẻ con, liền muốn trêu đùa:

- Ây da, xem ra một trong mười gương mặt doanh nhân trẻ toàn cầu Tô Ánh Tuyết của chúng ta buồn ngủ rồi...

Tô Ánh Tuyết nhíu mày, có chút giận dỗi nói:

- Tập trung mà lái xe đi, toàn nói linh tinh.

Lâm Phi biết rất rõ cô gái này không ý tứ giận nên hắn mới tò mò hỏi tiếp:

- Tổng giám đốc Tô, trước kia cô có đúng là đã xây dựng được một trang web có giá trị 1 tỷ đô ở Mỹ không?

- Thế anh tưởng thế nào, tập đoàn Quốc Tế Khuynh Thành có vài chục tỷ đưa lên sàn giao dịch lại dám giao cho một đứa con gái hơn hai mươi tuổi như tôi sao?

Tô Ánh Tuyết lườm hắn.

Lâm Phi giật mình, nghĩ cũng phải, dù sao thì những thành tích thực tế này mà đưa cho cổ động xem thì họ mới yên tâm giao cho Tô Ánh Tuyết tiếp quản, nếu không cho dù cô có là đại tiểu thư đi nữa thì cũng vẫn chỉ là cổ đông thứ hai, khó mà đạt được sự tín nhiệm.

- Vậy sao cô không tự mình làm, bây giờ thì tốt rồi, về nước là tổng giám đốc nhưng lại phải đối diện với tình huống khó xử, hay là tại cô thích tự làm khổ mình?

Lâm Phi buồn bực hỏi.

Tô Ánh Tuyết có vẻ không chịu nổi nữa rồi, cau có nói:

- Đầu anh bị bánh xe nghiền nát rồi à? Kinh tế mạng đang bị bão hòa làm sao có thể so sánh với tập đoàn mấy chục tỷ được? Hơn nữa Quốc Tế Khuynh Thành là do cha mẹ tôi sáng lập lên, làm sao tôi có thể bỏ mặc để lo chuyện riêng của mình được? Lần này việc cạnh tranh với nhà họ Mã cũng không phải là tôi không giữ chức tổng giám đốc nữa thì nó sẽ không xảy ra.

Lâm Phi ngượng ngùng cười cười, cô gái này nói chuyện chẳng uyển chuyển chút nào, sau này ai mà ở cùng cô ta chắc ngày nào cũng bị nghe giáo huấn...

Nhưng như vậy cũng đúng, cô ấy bị tình cảm ràng buộc, tuy một mình cô có thể xây dựng sự nghiệp nhưng một điều không thể thay đổi được chính là cô là con gái nhà họ Tô.

- Tiểu Tuyết, vừa nãy em cố ý dùng thẻ đen để tính tiền à?

Hứa Vi lúc này mới cười nói:

- Bình thường em có dùng cái thẻ đấy đâu.

Lâm Phi nghe xong, “còn có chuyện này nữa à”? Nói vậy tức là Tô Ánh Tuyệt cố ý khiến Trương Triệt mất mặt à?

Tô Ánh Tuyết vẻ mặt tự nhiên như kiểu “chỉ có chị hiểu em”:

- Ai bảo gã thích giả vờ giả vịt, thật không hiểu nổi làm sao cái cô Liễu tiểu thư kia có thể chịu nổi gã. Xem ra cô ấy cũng không ngốc, nghe cách ăn nói rất rõ ràng chừng mực, theo tôi thấy thì cô ấy rất thông minh, muốn tự mình xây dựng sự nghiệp của mình thì cũng không khó. Còn cái loại đàn ông thế kia thì bỏ sớm đi cho rồi.

- Em đánh giá cô ấy cao như vậy không phải là muốn chiêu dụ Liễu Cảnh Lam đấy chứ?

Hứa Vi hỏi.

Tô Ánh Tuyết nghi hoặc nói:

- Vi Vi, nghe giọng của chị như thế, chị thấy không nên làm thế à?

Hứa Vi trầm ngâm một lát rồi do dự nói:

- Thực ra cũng không biết nói thế nào, chị cảm giác thấy cô ấy hoàn mỹ từ trong ra ngoài như vậy, từng chi tiết đều thể hiện được là một người thông minh, một cô gái như vậy tại sao lại tình nguyện cho loại đàn ông như thế đến gần...nhưng chắc mình nghĩ nhiều quá rồi.

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý.

Lâm Phi đang lái xe nghe thấy Hứa Vi đánh giá như thế, lập tức phát hiện ra mình cũng không để ý tới điểm này.

Đúng vậy, Liễu Cảnh Lam làm bạn với Trương Triệt đã là một chuyện kỳ lạ rồi, cho dù có là học trưởng, cùng nhau làm công tác khảo cổ hiện trường thì cũng không thể gần gũi như thế được.

Có những loại phụ nữ muốn dựa dẫm vào địa vị của đàn ông thì không nói làm gì, còn Liễu Cảnh Lam mà muốn có địa vị thì phải dựa dẫm vào một gia đình giàu có, tại sao là chơi với loại không lấy gì làm giàu có như Trương Triệt, địa vị cũng chẳng cao sang gì?

Có rất nhiều chuyện nhìn bên ngoài thì rất đơn giản, không có gì nhưng nếu xâu chuỗi lại với nhau thì thực sự khiến người khác phải nghi ngờ.

Hai cô gái đằng sau đang nói tiếp những gì thì Lâm Phi cũng không để ý nữa, tâm trí hắn đang nghĩ về một số chi tiết của Liễu Cảnh Lam, hắn muốn xem xét tường tận kỹ càng để tìm ra chút dấu vết.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!