Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Không hiểu vì sao sau khi nghe câu nói này, trong lòng Tô Ánh Tuyết lại dấy lên cảm giác đau đớn.
Nhưng Lâm Phi không giải thích nhiều rằng rốt cuộc hắn muốn biểu đạt cái gì, không đợi Tô Ánh Tuyết hỏi thêm, hắn đã giục cô nhanh về nhà, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.
Tô Ánh Tuyết cũng không hỏi thêm, cô thầm cảm thấy người đàn ông này không muốn nói, vậy là cô mang theo nghi hoặc cùng Lâm Phi ra khỏi Aquarium.
Mấy ngày kế tiếp, sóng êm biển lặng, Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết đi làm, tan làm như thường lệ.
Buổi chiều rảnh thì đến bệnh viện thăm Lâm Đại Nguyên. Thấy tình hình của bác cả chuyển biến tốt, Lâm Phi cũng yên lòng hơn nhiều.
Lâm Dao rất nghe lời, không hỏi Lâm Phi những vấn đề nhạy cảm. Có vẻ cô gái này biết anh họ của mình có không ít bí mật không tiện nói, nên cô cũng biết ý không hỏi.
Đây được xem như một loại tin tưởng của người thân, cũng là không phá hoại không gian riêng tư của họ.
Lâm Đại Nguyên thỉnh thoảng lại hỏi thăm Lâm Phi công việc dạo này thế này, có gây phiền toái gì cho Tô Ánh Tuyết không. Có vẻ ông đang suy đoán xem Lâm Phi có quan hệ thân mật với Tô Ánh Tuyết hay không.
Lâm Phi cũng không biết nói thế nào với Lâm Đại Nguyên về quan hệ giữa bọn họ, chỉ có thể hàm hồ che đậy.
Hắn cũng không biết tương lai mình và Tô Ánh Tuyết có thể phát triển thành người yêu chính thức của nhau không. Hắn đang do dự, nhưng tuyệt đối không phải vì sợ Lâm Đại Nguyên không đồng ý. Lâm Đại Nguyên không hiểu tình hình, nên không đồng ý cũng là điều bình thường.
Trước đó, Tô Ánh Tuyết cũng đến bệnh viện thăm Lâm Đại Nguyên một lần, còn mang theo không ít đồ bổ.
Thấy phòng bệnh của Lâm Đại Nguyên còn không ít dược liệu quý hiếm, cô thuận miệng hỏi thì được biết là một người chị em tốt của Lâm Dao mang đến, trong lòng cô không khỏi có chút kinh ngạc.
Người có thể tặng loại đồ bổ cao cấp này chắc chắn không phải là gia đình bình thường. Hoàn cảnh gia đình Lâm Dao nghèo khó, có thể kết thân với nữ sinh gia đình giàu có này, quan hệ lại tốt đến mức đi thăm cha của Lâm Dao, có thể thấy Lâm Dao rất được bạn bè yêu mến.
Trước đó Lâm Phi không chú ý tới điều này, nghe Tô Ánh Tuyết đề cập tới, hắn liền hỏi Lâm Dao có phải cô gái có tên Vương Tử Tình kia không.
Lâm Dao cũng cười gật đầu thừa nhận. Lâu ngày mới biết lòng người, hoạn nạn mới biết chân tình, Lâm Đại Nguyên ở viện, Vương Tử Tình phát giác ra vẻ bất thường của Lâm Dao, liền hỏi nguyên do, còn tới thăm, quả thực khiến cô rất cảm động.
Cô gái như cô, nếu một vài nam sinh qua thăm cha, hơn nửa là không phải say rượu thì là có dụng ý khác, nhưng nếu nữ sinh chịu tới, vậy thì thực sự coi cô là bạn tốt, quan tâm đến cô.
Cuối tuần, Lâm Phi muốn đến Đại học Lâm An xem buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mà Lâm Dao tham gia biểu diễn nên muốn xin phép Tô Ánh Tuyết nghỉ.
Hắn không biết cô gái này lại tràn trề tinh lực như vậy, hai ngày nghỉ cũng đến công ty, cho nên chỉ còn cách xin phép nghỉ.
- Anh muốn xin nghỉ? Vì sao?
Trong lúc ăn cơm tối, Tô Ánh Tuyết nghe thấy Lâm Phi nói vậy bèn hỏi.
Lâm Phi nói lý do cho Tô Ánh Tuyết biết, kết quả Tô Ánh Tuyết mỉm cười nói:
- Không được.
Lâm Phi mặt tái mét, không được, vậy cô cười cái gì?
Nhưng sau đó Tô Ánh Tuyết lại nói:
- Nhưng dù anh theo tôi cũng không chậm trễ việc anh đi xem Lâm Dao biểu diễn.
Lâm Phi hỏi cô có ý gì.
Tô Ánh Tuyết giải thích, Lâm Phi mới bừng tỉnh.
Thì ra Đại học Lâm An kỷ niệm ngày thành lập trường, có mời những cựu sinh viên thành công nổi tiếng các khóa trước đến. Mà Tô Ánh Tuyết, với tư cách là một trong mười nhà doanh nghiệp trẻ thế giới làm kinh động giới thương nghiệp Lâm An năm đó, đã nhận được lời mời từ sớm.
Hơn nữa, mỗi năm số tiền Tô Ánh Tuyết gửi về cho trường cũng không phải là con số ít. Trong khoa thiết kế thời trang của Đại học Lâm an còn đặc biệt lập quỹ học bổng mang tên Khuynh Thành.
Kỷ niệm thành lập trường mười năm mới được tổ chức một lần, Tô Ánh Tuyết sao có thể không tham gia.
Chiều thứ bảy, Lâm Phi lái xe cùng Tô Ánh Tuyết đến Đại học Lâm An.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen, áo sơ mi màu trắng, đai thắt eo óng ánh, trông có phần chín chắn nhưng không làm giảm đi phong cách của một cô gái thời trang mạnh mẽ, có bản lĩnh.
Khuôn mặt đẹp mịn màng, cùng chiếc kính râm, lộ ra vẻ đẹp cao ngạo, khiến người khác không khỏi tưởng rằng là người nổi tiếng Âu Mỹ đi thảm đỏ.
Do Tô Ánh Tuyết muốn đến trước, tham gia tiệc rượu chào mừng do bạn học trong trường tổ chức, nên sau khi đưa cô đến, Lâm Phi một mình đi dạo trong trường học.
Vấn đề an toàn của Tô Ánh Tuyết, hắn không lo lắng. Người muốn hại Tô Ánh Tuyết cũng chỉ có người của Mã gia. Nhưng cho đến nay, Mã gia đang đợi tiệc rượu hiệp thương được tổ chức vào cuối tuần, dự định nhúng tay khiến Khuynh Thành không lấy được bất cứ hợp đồng nào để tiện cho Tô Ánh Tuyết “nghỉ việc”.
Đối với họ mà nói, hiện tại chỉ cần ngồi đợi “ dưa rơi xuống đất”, đâu cần mạo hiểm theo sát kẻ giết người không chớp mắt như Lâm Phi.
Cho nên chỉ cần chỉ số thông minh của bọn họ chưa giảm thấp đến mức âm thì không thể ra tay với Tô Ánh Tuyết tại buổi tiệc rượu tinh anh tụ tập đông người thế này.
Lâm Phi cũng có chút việc, đúng lúc vào Đại học Lâm An, tiện thể xử lý luôn.
Hắm tìm bản đồ phân bố kiến trúc trường học, đến khoa hóa học, sau khi đến bên ngoài phòng làm việc, ánh mắt liếc nhìn ảnh chụp một nam một nữ rồi gõ cửa.
- Mời vào.
Bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Lâm Phi đẩy cửa ra, bên trong một người đàn ông khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, tướng mạo nhã nhặn, đeo kính gọng đen, mặc áo choàng trắng đang ngồi trên ghế lộ ra dáng vẻ thư sinh.
Người đàn ông thân thiện hỏi Lâm Phi:
- Vị tiên sinh này muốn tìm ai sao?
Từ bức ảnh bên ngoài văn phòng là có thể biết, người đàn ông hòa khí này thực ra là giáo sư khoa Hóa học Đại học Lâm An, tên Trần Khải Lân, tuổi trẻ tài cao.
Sau khi quan sát người đàn ông có tên Trần Khải Luân này, trong lòng Lâm Phi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ bình thường:
- Tôi tìm Diệp Tử Huyên, cô ấy ở trong văn phòng này chứ?
- Cậu tìm giáo sư Diệp?
Trần Khải Luân tò mò hỏi:
- Xin hỏi cậu là…của cô ấy?
- Tôi là bạn chị ấy, đến tìm chị ấy ôn lại chuyện cũ.
Lâm Phi trả lời.
- Ồ, thì ra là vậy.
Trần Khải Luân đứng dậy, cười khiêm tốn:
- Cô ấy đang làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm B3 phía Đông, hay là để tôi dẫn cậu đi tìm cô ấy nhé,. Lúc cô ấy làm thí nghiệm không thích bị người ngoài quấy rầy.
Lâm Phi cười thầm, e là không phải không thích bị quấy nhiễu mà là lo lắng mình qua đấy sẽ xảy ra “chuyện ngoài ý muốn”.
Phải nói tính tình tên Trần Khải Luân này rất tốt, không ra vẻ ta đây. Theo lý mà nói, giáo sư tuổi trẻ tài cao trong trường Đại học Lâm An thế này, ở các trường đại học khác là có thể lên làm Phó hiệu trưởng rồi, nhưng gã lại không có vẻ gì xem thường người thanh niên trẻ tuổi, lai lịch không rõ ràng như mình.
- Không cần đâu, tôi tự mình qua đó là được, tôi biết điều anh lo lắng, tôi sẽ chú ý.
Lâm Phi nháy mắt với Trần Khải Luân.
Trần Khải Luân có chút xấu hổ, biết Lâm Phi hiểu rõ Diệp Tử Huyên, nên không nhiều lời, tiếp tục ngồi viết luận văn học thuật của mình.
Gã đúng là tận dụng từng giây từng phút, rất chuyên chú trong công việc.
Sau khi từ từ đóng cửa lại, Lâm Phi đi về phía phòng thí nghiệm.
Đến bên ngoài phòng thí nghiệm B3, cửa được đóng, Lâm Phi đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “ bành”.
Sau đó một cô gái ho khan vài tiếng “khụ”.
Lâm Phi không khỏi bật cười thành tiếng, đẩy cửa phòng thí nghiệm bước vào.
- Mẹ nó ai quấy rầy bà làm thí nghiệm vậy! Cút ra ngoài!
Một người phụ nữ như bà điên, đeo chiếc mũ trắng của phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng cửa mở, đầu cũng không thèm quay lại, vừa hét vừa ho khan.
Trước mặt cô là một chiếc bàn thí nghiệm lớn, vài bình thủy tinh đang bốc khói đặc, hiển nhiên là vật gì đó đang xảy ra phản ứng hóa học ở bên trong.
- Thiên Lôi bà, gần hai năm không gặp, sắp đến thời mãn kinh rồi?
Lâm Phi giọng điệu hài hước.
Bóng lưng người phụ nữ bỗng run lên, khó khăn lắm mới quay người lại, tay lau đi màn “sương mù” trên mắt.
Trên khuôn mặt trái xoan bị khói nhuốm đen, đôi mắt sau kính bảo hộ trợn trừng.
- Đao…Đao Đao?
Người phụ nữ nhìn rõ người đi tới, lập tức vui mừng hô lên, sau đó chạy nhào tới ôm chầm lấy Lâm Phi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!