Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ - Tần Hạo tác giả Hạ Ngữ

“À... Cái này...”, Tần Hạo cảm thấy hơi chột dạ với chuyện ngày hôm đó đám người Triệu Thiên Thành đưa chị em song sinh đến phòng bao.

Lâm Vũ Hân mỉm cười nói: “Nói đi, em quên mất là điều khoản thứ mấy trong thỏa thuận trước hôn nhân rồi, nhưng có một khoản đã nói rõ ràng, là không được giấu diếm bên nữ bất cứ chuyện gì, chắc anh vẫn nhớ chứ nhỉ?”

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi!”

Tần Hạo chỉ có thể thành thật thú nhận, đó chính là một trong tứ đại thiếu gia Trung Hải trong bữa tiệc ngày hôm đó, khi nhắc đến những người này, Lâm Vũ Hân bỗng chốc cảnh giác, cô biết rõ những mặt tối của giới thượng lưu nên càng hiểu rõ những kẻ được gọi là tứ đại thiếu gia Trung Hải là người như thế nào.

Ở chung với loại người như vậy, thì cho dù không bị hôi tanh mùi bùn thì chắc chắn cũng sẽ trở nên hư hỏng.

“Không được đi!”

Lâm Vũ Hân trực tiếp ra lệnh.

Tần Hạo trợn mắt nói: “Anh cũng không có nói là muốn đi mà! Anh đương nhiên là không đi rồi, đám tứ đại thiếu gia Trung Hải gì gì đó nghĩ bọn họ là ai mà gọi thì anh phải đi chứ, ha ha, không thèm để ý đến bọn họ!”

“Ngoan!”

Khóe miệng Lâm Vũ Hân nở một nụ cười ấm áp, liếc nhìn xung quanh, thấy em gái Lâm Vũ Nghi đã đi ngủ rồi, cô đột nhiên đi đến trước mặt Tần Hạo, hôn nhẹ lên trán anh.

Nụ hôn này đến bất ngờ như vậy, coi như là phần thưởng dành cho Tần Hạo, khiến Tần Hạo lúc này như mở cờ trong bụng, chỉ tiếc rằng thời gian quá ngắn ngủi.

“Nào, hôn một cái!”

Tần Hạo đưa miệng đến trước mặt cô.

“Anh vừa hút thuốc với ăn uống lại còn chưa đánh răng nữa, không hôn đâu!”, Lâm Vũ Hân cười ngượng ngùng chạy đi.

Cuộc sống của thế giới hai người luôn vui vẻ, khiến người ta quên cả thời gian, bất giác đã đến hơn mười một giờ đêm rồi, nhưng bọn họ không hề buồn ngủ.

Hôm nay Lâm Vũ Hân đã bận rộn cả một ngày, sau khi về nhà với Tần Hạo, thì tinh thần lại trở nên phấn chấn hơn nhiều, đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu!

Sáng hôm sau đi làm, Tần Hạo như thường lệ bước vào văn phòng, vừa vào đã thấy Từ Mộng Kiều.

Một ngày không gặp, trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ vẫn không tốt như vậy, hình như đã gầy đi đôi chút.

Dường như là ảo giác của Tần Hạo, anh luôn cảm thấy Từ Mộng Kiều cố ý tránh né ánh mắt của anh, có vẻ không muốn nhìn thẳng anh.

Được rồi, Tần Hạo cũng không phải là kẻ hèn hạ như vậy, người ta rõ ràng không muốn để ý đến anh, thì anh cũng không cần khép nép đi lấy lòng.

Nếu muốn đi lấy lòng, thì cũng phải lấy lòng người đang cho mình miếng cơm manh áo kia kìa!

Trong túi áo có một trăm tệ, Tần Hạo đang suy nghĩ xem nên tiêu nó như thế nào.

Cầm bao thuốc lên đếm, vẫn còn một điếu nữa, có lẽ mỗi ngày đều phải mua một bao.

Tần Hạo kẹp điếu thuốc lên tai mình, rồi vứt bao thuốc vào thùng rác bên cạnh.

Buổi sáng hôm nay cứ trôi qua một cách nhàm chán như vậy, điều khiến Tần Hạo thấy kì lạ là, cô gái Văn Văn này hôm nay lại không đi làm, nhưng ở bộ phận kinh doanh này, anh hiện chỉ là một con chuột qua đường, cũng không tiện hỏi ai cả.

Từ Mộng Kiều luôn ngồi ở vị trí của mình bận rộn làm gì đó.

Tần Hạo liếc mắt sang nhìn, bất ngờ phát hiện hôm nay Từ Mộng Kiều mặc một chiếc váy dài, ăn mặc bảo thủ hơn trước rất nhiều, chuyện này khiến Tần Hạo trợn tròn mắt.

“Được rồi, cô ấy có thành kiến với mình, ngay cả đôi chân thon đẹp cũng giấu lại không cho mình nhìn nữa, người phụ nữ này đúng là nhỏ nhen thật!”

Không có chân đẹp để xem, Tần Hạo ở trong văn phòng buồn chán phát điên, dứt khoát đứng dậy ra ngoài.

Ở trong nhà vệ sinh hút nốt điếu thuốc cuối cùng xong, Tần Hạo liền đi xuống tầng, quyết định đi ra ngoài thư giãn, buổi chiều cũng không quay lại, trốn việc có là gì, đối với anh mà nói đây là chuyện thường như cơm bữa rồi.

Hôm nay Lâm Vũ Hân vẫn rất bận rộn, bận đến nỗi quên luôn cả chuyện đã nói hôm qua.

Hôm qua Lâm Vũ Hân đã nói sẽ bảo người điều Tần Hạo đến phòng Tổng giám đốc, nếu như vậy thì hai người có thể ngày đêm nhìn thấy nhau rồi.

Điều này đối với Tần Hạo mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, như vậy có nghĩa là sẽ bị mất tự do hơn.

Từ Mộng Kiều làm xong công việc, thì cầm điện thoại lướt một lượt tin nhắn, cô ấy vô tình nhìn thấy tin nhắn với Tần Hạo ngày trước, liền nhớ đến hình ảnh hai người ở bên nhau trước kia.

Nhớ đến chuyện ngày đó Tần Hạo lợi dụng việc chữa trị trẹo chân để xàm sỡ mình.

Nhớ đến cái ôm trong lều cắm trại đêm đó.

Nhớ đến...

Từ Mộng Kiều vô thức quay đầu lại nhìn, người đã không còn ở đó nữa.

Tầm mắt của cô ấy dần dần di chuyển, vô tình nhìn thấy bao thuốc trong thùng rác, chỉ liếc mắt qua, cô biết tên này lại chạy đi mua thuốc rồi.

“Sao mình lại thích loại người không có một chút trách nhiệm với công việc như này chứ?”, bản thân Từ Mộng Kiều cũng không hiểu.

Hai giờ chiều, có nhân viên mới đến công ty, được phân vào tổ chín của bộ phận kinh doanh, bởi vì khi trước Đồng Hướng Quân bị đuổi việc vẫn chưa có ai thay thế.

Nghe nói nhân viên mới là một người đẹp, người của bộ phận kinh doanh ai nấy đều rất mong chờ.

Tất nhiên, người nào đó bỏ bê công việc đi dạo không hề biết chuyện này.

Tần Hạo lang thang ở bên ngoài đến tận năm giờ chiều mới quay trở lại văn phòng, bởi vì biết quan hệ giữa Tần Hạo và Lâm Vũ Hân nên không có ai dám dò hỏi anh.

“Bịch!”

Anh đâm vào một cô gái xinh đẹp đáng yêu, giây phút thấy Tần Hạo, cô gái đó sửng sốt, cốc đang cầm trên tay rơi xuống đất.

Tần Hạo cũng sững sờ.

Hai người nhìn nhau, khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại.

“Sao anh lại ở đây?”, cô hoảng hốt hỏi.

Lúc đầu Tần Hạo cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở lại vẻ bình tĩnh ung dung rồi nói: “Tôi luôn ở đây mà, hôm nay em mới đến công ty đúng không, gần đây em sống tốt chứ?”

Không ngờ cô gái xinh đẹp đáng yêu này lại là Đường Kiều!

Sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở văn phòng này chứ, đúng là không thể ngờ đến.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong tay Tần Hạo rung lên, anh cầm lên nhìn, là một tin nhắn.

“Cậu Tần, bất ngờ lắm đúng không?”

Là Triệu Thiên Thành gửi đến.

Lúc này Tần Hạo bốc đồng tới mức muốn chửi người, đây mà là điều kinh ngạc à, là kinh hãi mới đúng.

Thì ra là do tên này giở trò!

Không ngờ Đường Kiều vốn đang an ổn làm việc ở trường học vùng núi, lại trở về Trung Hải, hơn nữa còn im hơi lặng tiếng tiến vào tập đoàn Triều Dương làm việc.

Sau chuyện này chắc chắn có người đang giở trò, Tần Hạo không ngờ là do Triệu Thiên Thành sắp đặt.

Với mạng lưới quan hệ của nhà họ Triệu, muốn đối phó với một cô gái nhỏ yếu đuối như Đường Kiều là một chuyện rất dễ dàng, không biết bọn họ ép Đường Kiều đi, rồi lừa cô ấy vào tập đoàn Triều Dương như thế nào.

Nhưng lúc này Tần Hạo thực sự vui không nổi.

Gặp lại Đường Kiều rất bất ngờ, cũng rất vui, nhưng sao lại cứ vào lúc này.

Bản thân Tần Hạo lúc này đang ở trong lòng bàn tay của đại ma vương Lâm Vũ Hân, đến bản thân anh cũng không thể nhảy cao, mà giờ lại thêm một quả bom hẹn giờ gắn ở bên cạnh nữa, như này có nguy không chứ!

“Xin lỗi!”, Đường Kiều hoàn hồn lại, lập tức xoay người cầm lấy chổi quét rời đi.

Tần Hạo cũng bình tĩnh trở lại, dù sao anh cũng không ở bộ phận này lâu, không sao cả, anh ngồi vào chỗ của mình, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Thiên Thành.

“Xuất hiện trước mắt tao trong vòng nửa tiếng, nếu không tao sẽ chơi chết mày!”

- -------------------
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!