Ông bà ngoại Tống lo ngại cho sức khỏe của đứa cháu gái này nên muốn Lâm Thiển ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa.
Nhưng cái bầu không biết ở đây làm cô cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút sợ hãi, bệnh viện mà, ai thích cho nỗi chứ!
Dưới sự thuyết phục nài nỉ bán manh của cô cả một buổi sáng thì bà ngoại Tống cũng hết cách mà đồng ý để cô qua bữa sau xuất viện.
Hôm sau, đến đón Lâm Thiển là hai có bạn thân cùng với Lục An Thành.
Phì Hân nhìn Lục An Thành ra khỏi cửa đi làm thủ tục xuất viện rồi mới ngồi xuống cạnh cô nói:" Thiển Thiển, trong thời gian cậu hôn mê Lục An Thành luôn túc trực bên giường bệnh bất kể ngày đêm, dù ai có khuyên như thế nào anh ta cũng bỏ ngoài tai cả, biểu hiện lúc đó của Lục An Thành đã không còn có thể dùng từ thật lòng với cậu để hình dung nữa rồi."
Ninh Tiểu Vũ cũng không nhịn được hỏi:" Thiển Thiển, mối quan hệ hiện tại của hai người là như thế nào?"
" Thì như các cậu thấy đó, không giống bạn cũng không phải người yêu." Đúng là như vậy.
Nhưng mà anh ta thức trắng bảy đêm?
Có còn là người hay không vậy?
Tưởng mình là siêu nhân có năng lực siêu phàm hay sao?
Biết quan tâm người khác vậy sao không biết chăm sóc bản thân mình một chút?
Thiệt tình à!
Phí Hân với Ninh Tiểu Vũ nghe cô nói vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn nhau một cái.
Vẫn là Ninh Tiểu Vũ lên tiếng trước:" Không phải đấy chứ? Lâu như vậy rồi mà hay người vẫn cứ tình tang chưa chịu xác nhận mối quan hệ hả?"
Lâm Thiển nhìn cô bạn nói:" Bộ nhất định phải có bước này hả?"
" Thiển Thiển, cậu biết hiện tại cậu giống cái gì không?" Phí Hân nhìn khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của cô bạn mà cảm thấy có chút hết nói nổi:" Cậu bây giờ y như một đứa con gái xấu xa cứ thích mập mờ để người ta sinh hi vọng để rồi lại nói ra một câu ' em chỉ xem anh là bạn hay em chỉ xem anh là anh trai' chính là kiểu lừa tình người khác á."
Lần này lại đến lượt Lâm Thiển trợn mắt há miệng giật mình:" Mình... mình lừa tình hồi nào chứ?"
Phí Hân rất không nể tình nói:" Chính là hiện tại."
Ninh Tiểu Vũ còn bổ thêm:" Mình cũng thấy như vậy, cậu thật tệ bạc."
" Không phải mà." Cô thật sự chưa từng có ý nghĩ đó luôn á:" Mình chỉ là... chỉ là...."
" Chỉ là chưa xác nhận được tình cảm của mình phải không?" Dù gì thì Ninh Tiểu Vũ cô cũng có chút kinh nghiệm về chuyện tình cảm này nha.
" Làm thế nào mới xác định được?" Lâm Thiển có chút mê mang.
" Thích một người chính là một cảm giác, yêu một người là xuất phát từ tim. Thiển Thiển câu này chẳng phải là do cậu nói với mình hay sao?"
Tuy nói người ngoài cuộc luôn sáng suốt nên có thể nhìn rõ, nhưng trong chuyện tình cảm ai có thể thay người trong cuộc phán xét?
Không ai có tư cách đó cả.
Chỉ có chính bản thân họ tự cảm nhận, phân biệt rồi tự đưa ra một kết luận của riêng mình.
Dù kết quả có như thế nào thì cũng là do chính họ tự chọn.
Sau khi xuất viện Lâm Thiển không về thành phố A ngay mà vẫn ở lại Tống gia chơi thêm vài ngày.
Chỉ là cô bạn Phí Hân hình như đã nghĩ thông suốt một vài vấn đề nên muốn quay về giải quyết chuyện của mình, Ninh Tiểu Vũ cũng theo cô cùng về, bỏ một mình Lâm Thiển ở lại thành phố Y.
Nói ra thấy thương dể sợ.
Thật ra nói một mình thì cũng không đúng, vì còn có sự tồn tại của một tên hồ ly tinh nữa mà.
Không biết cái tên miệng lưỡi ba hoa này đã dùng cách nào mà lại lấy được lòng của ông bà ngoại Tống, được khen không ngớt luôn vậy á.
Cô nghe riết giờ muốn thuộc lòng luôn rồi.
Haizz...
Ông bà ngoại Tống bị anh ta lừa rồi.
" Thiển Nhi, bấy bữa nay em toàn ở trong nhà, có muốn anh dẫn em ra ngoài chơi hay không?" Lục An Thành ghé sát cô nói.
Lâm Thiển:" Đi chung với anh tôi sợ bị lừa bán mất lắm."
Lục An Thành:" Lừa bán là chuyện không thể nào, lừa lên giường thì chắc có thể."
Lâm Thiển liếc mắt nhìn anh ta:" Ông bà ngoại tôi có biết bộ mặt này của anh không?"
" Anh không dám để ông bà ngoại biết." Giọng điệu hết sức thảng nhiên:" Nếu không họ sẽ lột da anh mất."
" Ông bà ngoại? Gọi cũng thuận miệng phết nhờ?" Lâm Thiển nói:" Với lại anh mà cũng biết sợ nữa sao?"
" Anh không muốn để lại ấn tượng xấu với người thân của em." Dừng một chút anh lại nói tiếp:" Thật ra anh gọi em bằng vợ còn thuận miệng hơn từ ông bà ngoại nữa. Vợ yêu."
" Àa... cái này được gọi là quen miệng đó phải không? Chắc không ít cô đã được nghe rồi." Lâm Thiển không mặn không nhạt nói.
Lục An Thành nhìn thẳng vào cô, khóe môi cũng kéo cao lên, sau đó mới nói:" Thiển Nhi, em có phát hiện lời em nói rất là chua hay không hả, em đang ghen."
" Tôi ghen? Anh đang nói mớ giữa ban ngày hả?" Ghen cái đầu của anh. Bổn tiểu thư không hề nhá.
Lâm Thiển bực mình đứng lên đi ra ngoài, Lục An Thành thấy vậy liền đi theo:" Thiển Nhi em đi đâu vậy."
Lâm Thiển:" Chẳng phải anh nó muốn đưa tôi đi chơi sao?"
" Được, anh dẫn em đi." Sau đó anh lại bổ sung:" Từ vợ yêu trước nay anh chỉ nói với một mình em."
Lâm Thiển cảm thấy câu này của anh dùng từ có chút kì lạ, nhưng đều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô hiện tại.