Lâm Thiển ngước mắt nhìn lại thì liền đối diện với một đôi đồng tử màu xanh lục đầy phân minh, chả có tí gì là ngủ mới tỉnh cả.
Thật ra giấc ngủ của Lục An Thành trước giờ vẫn không sâu, nó đã được hình thành từ rất lâu về trước, nên từ lúc cô trở tay lần đầu tiên thì anh đã thức nhưng lại muốn xem phản ứng của cô như thế nào mới không mở mắt.
Anh có thể an tâm được như vậy cũng là do tối qua đã được sự đảm bảo của bác sĩ.
Lục An Thành nhếch mép cười nhìn cô nói:" Có phải cảm thấy anh rất đẹp trai hay không!"
Khi Lâm Thiển còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói đó nữa thì đã thấy anh ta đột nhiên chòm người lên, khoảng cách hai người đột nhiên bị rút ngắn, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.
Thời gian trong phòng cứ như vậy trôi qua một lúc sau.
Vẫn không có chuyện gì sảy ra, Lâm Thiển nghi hoặc từ từ mở ra đôi mắt sắc tím đầy mị hoặc.
Lục An Thành hiện tại đang dùng tư thế một tay chống tường một tay chống lên thành giường vây cô nằm ở dưới.
" Thiển Thiển, em nhắm mắt lại là muốn anh hôn em sao?" Anh nhếch môi, một bộ dạng vô cùng xấu xa.
' Ting'
Lâm Thiển nhìn thấy anh đưa tay nhấn vào cái nút gọi bác sĩ đến ở trên đầu giường mà nhất thời cả người đơ ra.
Lâm Thiển à Lâm Thiển, mày bị rớt xuống hồ nên não mày cũng bị úng nước luôn rồi đó hả?
Tại sao lại nghĩ đến mấy thứ bậy bạ đó chứ?
Thiệt tình à.
Mất mặt quá đi.
Nhưng ngay sau đó Lục An Thành lại cúi người xuống phủ lên cánh môi của cô còn cắn nhẹ một cái, một nụ hôn lướt qua rất nhanh đã rời đi.
" Anh sẽ cố hết sức để thỏa mãn yêu cầu của em." Anh ta xoa đầu cô một cái giọng điệu đầy ôn nhu thâm tình.
Thâm tình cái con khỉ.
Nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi từ ngắm trộm, ngón tay đến hiện tại thì dù da mặt của Lâm Thiển có dầy hơn nữa cũng không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nước trong hồ đó không biết có bị bỏ thêm hóa chất vào hay không, mà cô có cảm giác chỉ ngâm trong đó có một chút mà da mặt cũng trở nên mỏng lại không ít rồi.
Lâm Thiển đưa tay kéo tấm chăn lên che đi đôi má ửng hồng vì xấu hổ, chỉ chừa lại có hai con mắt long lanh to tròn ở bên ngoài, nói ra một câu đánh trống lảng.
" An...h không đẹp bằ...ng tôi." Giọng nói của cô lúc này cứ khàn khàn rất khó nghe.
" Đúng đúng, Thiển Nhi nhà ta là đẹp nhất." Lục An Thành bật cười, trong giọng nói đầy nuông chiều.
Tay anh cầm lấy bình thủy rót ra một ly nước, thổi cho bớt nóng rồi mới đi đến bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn đang che khuôn mặt đang ngượng ngùng kia ra, rồi đỡ cô ngồi dậy.
Lâm Thiển nhận lấy ly nước trên tay anh hóp một ngụm, dòng nước mát lạnh xoa dịu cơn khô rát trong cuốn họng, y như vùng đất khô cằn được cơn mưa mùa xuân gội rửa.
Thật dễ chịu.
" Cảm ơn." Lâm Thiển nói.
" Thiển Nhi, cảm ơn không thể nói không vậy được đâu, mà phải kèm theo hành động nữa mới được." Lục An Thành đặc lại cái ly lên bàn, mặt dày mặt cả.
".... Hành động? Là muốn tôi đập anh một trận hả?" Cái tên này sở thích càng ngày càng kì lạ khác người.
" Thật không biết phong tình gì cả." Lục An Thành vừa nói vừa đưa mặt qua, chỉ chỉ lên má của mình:" Ví dụ như giờ em thơm anh một cái nè."
Lâm Thiển nhìn một bên má trắng nõn mịn màng trước mặt.
Cảnh tượng màu hồng trái tim bay phất phới lãng mạn không hề xuất hiện.
Chỉ có Lâm Thiển giơ tay vỗ một cái lên mặt anh, nhưng không hề dùng sức, mà chỉ như đang đùa giỡn.
Hành động vô thức này làm cô ngây ngẩn cả người, hết nhìn tay mình rồi lại nhìn Lục An Thành cũng đang nhìn cười nhìn cô.
" Vẫn là không biết phong tình như xưa." Anh như cam chịu nói.
Bác sĩ y tá trực đến rất nhanh, cũng rất đúng lúc, phá hủy hoàn cảnh xấu hổ của hai người.
Những lời căn dặn của bác sĩ Lâm Thiển nghe lọt chữ nào cả, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ chăm chú ghi nhớ của Lục An Thành, giống như bệnh nhân thật sự là anh vậy!
Không hiểu sao nhìn cảnh này cô lại cảm thấy có chút quen thuộc!?
Nằm viện mà cũng có cảm giác quen quen, đúng là điên rồi mà.
Lâm Thiển tự cảm thấy khâm phục mình luôn.
Bác sĩ rời đi không lâu thì ông bà ngoại Tống cùng mọi người đều đến thăm cô.
Ngoài trừ Lâm Triết phải quay về sử lý công việc ở công ty cùng cậu mợ hai với cậu ba thì tất cả mọi người hiện tại đều có mặt trong phòng cô.
" Lâm Thiển bộ em là con nít mới lên ba sao mà đi đứng không biết nhìn đường để té xuống hồ vậy hả? Là em không có não hay ra đường quên lắp theo mắt? Có cần sao này anh ba thuê bảo mẫu giám sát em 24/24 luôn không? Em biết đã dọa mọi người như thế nào hay không hả?" Lâm Đằng bước vào phòng bệnh vừa nhìn thấy cô đã mắng một trận.