" Hân Hân, mình......cậu.... mình....cậu đừng khóc nữa mà.... ây da mình cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào nữa." Lâm Thiển ấp a ấp úng loạn xạ một hồi mới tìm được từ ngữ nói:" Sao lại xảy ra hiểu lầm lớn vậy chứ? Không lẽ bình thường hai người nói chuyện lạ không phát hiện ra đối phương đều là nữ sao? Quen nhau trong game vậy nhân vật với nickname trong game thì sao? Cho dù không gọi video không thấy ảnh chụp đi nữa ngay cả gọi điện thường cũng không luôn hả? Sao mình cảm thấy cái chuyện hiểu lầm này nó rất là.... rất là.... nói sao đây trời, mình cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa."
" Lúc nói chuyện rất bình thường à, nhân vật trong game của mình là nam kiếm khách nhưng mình có nói mình là nữ rồi mà, mình cứ nghĩ là muốn tạo cảm giác thần bí cho đối phương nên trước đó cả hai ngoài nhắn tin ra thì không có chat cũng không có gửi tin nhắn thoại luôn." Phí Hân hít hít mũi yểu xìu nói:" Trong game cô ta chọn nhân vật quỷ giới lưỡng tính tên là Thư Quỷ, lấy cái tên đó, cách nói chuyện lại Men như vậy nào giống với lúc ở trường chanh chua đanh đá cùng mình đấu tay đôi chứ."
" Rồi bây giờ cậu tính sao?" Lâm Thiển hoan mang hỏi.
" Còn sao trăng gì nữa, dĩ nhiên là cắt đứt rồi, chính là đem chuyện này sống thì để trong lòng chết chôn theo xuống mồ, chứ mất mặt quá mà." Phí Hân chắc nịch nói:" Nếu con nhỏ đó mà dám nói bậy bạ ra ngoài mình sẽ đem cô cô ta đi nhận mắm luôn."
" Tình cảm của cậu mấy tháng nay thì sao? Cậu bỏ được không?"
" Mình với cô ta thì có tình cảm gì chứ, chỉ tiết cho chàng hoàng tử Thư Quỷ của mình mãi mãi dừng lại trong trí tưởng tượng của mình." Phí Hân nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Thiển liền không kiên nhẫn lên tiếng:" Cậu muốn nói gì mau nói lẹ đi, ở thời điểm hiện tại thì đã kích lớn nhất mình cũng đã trải qua rồi còn sợ gì nữa."
Lâm Thiển đang lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không thì nghe cô bạn nói vậy thì không phân vân nữa hỏi.
" Cậu.....cậu phản ứng kịt liệt như vậy là vì đối tượng hẹn hò cùng cậu mấy tháng qua là nữ hay vì người đó là Nghiêm Xảo?"
" Ý cậu là gì đây?" Phí Hân nghi hoặc lại có chút lo lắng không biết vì điều gì nhìn Lâm Thiển.
" Ý mình là nếu người đó không phải là Nghiêm Xảo thì liệu cậu có khó tiếp nhận như vậy không?" Lâm Thiển cẩn thận hỏi.
Phí Hân cảm thấy lời Lâm Thiển nói chữ nào cô cũng biết, nhưng khi ráp lại với nhau thì cô có chút không hiểu, ngẫm lại trong đầu vài lần đến khi hiểu rồi cô mới nhảy cẩn lên.
" Thiển Thiển, cậu đang nghi ngờ tính hướng của mình? Mình.... mình sao có thể chứ? Không thể nào. Không đời nào có chuyện đó." Cô quả quyết phủ nhận.
" Cậu trước hết bình tĩnh đã, mình chỉ muốn cậu làm rõ phần tình cảm này rốt cuộc là như thế nào. Là vì Nghiêm Xảo hay vì người đó là nữ, là cậu thật sự thích người cùng cậu tìm hiểu trong thời gian qua hay cái cậu thích chỉ là một chàng bạch mã hoàng tử do chính cậu tưởng tượng ra. Đến khi cậu làm rõ được hai vấn đề này rồi thì sẽ thấy sự việc lần này rất đơn giản. Một nhân vật trong truyện cổ tích do cậu tự tưởng tượng chẳng phải nó vẫn luôn trong đầu cậu sao, cần gì phải buồn? Còn nếu cái cậu thích là người cùng cậu chia sẻ buồn vui trong những ngày tháng qua, thì đối tượng là ai, còn quan trọng sao?"
Phí Hân nghe xong mà ngẩn cả người.
Nếu người cô thích chỉ là một chàng hoàng tử Thư Quỷ do bản thân tự tưởng tượng thì có gì đáng để buồn? Còn nếu....
" Thiển Thiển, thích một người thật sự là như thế nào hả? Giữa thích và yêu có khác biệt không?" Giọng nói của cô đầy nghi hoặc, không chắc chắn.
" Thích một người chính là một cảm giác, yêu một người là xuất phát từ tim." Lâm Thiển vô thức nói ra.
Một thân hình cao lớn, một bàn tay lành lạnh, một vòng ngực rắn chắc, một giọng nói trầm thấp chứa đầy nhu tình ấm áp như đang quấn quanh bên tai, cùng một câu trùng lặp.
Thích một người chính là một cảm giác, yêu một người là xuất phát từ tim.
Chỉ một câu nói đơn giản lại thành công đem cả hai cô gái chìm vào hoang mang trầm lặng.
Lâm Thiển đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay mình, nhịp tim rộn ràng đập điên cuồng không có quy luật xuất hiện vừa rồi tựa như vẫn còn vương vấn trên tay, cô nhìn lòng bàn tay lâm vào suy tư.
Hôm nay Lâm Thiển gặp nhiều chuyện như vậy, còn Phí Hân thì đã ngồi máy bay hơn cả tiếng đồng hồ nên ai cũng có chút mệt, vì vậy hai cô đi nghỉ rất sớm, thậm chí còn sớm hơn ông bà Tống.
Nữa đêm, khi Lâm Thiển còn đang ngủ hăn say thì bị một cơn đau đầu bất chợt ập đến làm cô tỉnh lại, mà đây cũng không phải lần đầu tiên, trước đó cô từng đi khám nhưng bác sĩ lại khám không ra, không biết cơ thể này có bệnh gì không nữa.
Lâm Thiển cuộn tròn người lại, hay tay bấu vào chăn, đôi môi cắn chặt không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, cô còn chưa quên Phí Hân còn nằm bên cạnh, không muốn để cô bạn lo lắng.
Phí Hân nằm bên cạnh thấy cô bạn nằm cạnh hơi kì lạ nên chòm người qua xem thử thì giật cả mình, vội mở đèn lên, lo lắng hỏi.
" Thiển Thiển, cậu bị sao vậy, cậu..."
" Mình không sao, cậu đừng lo." Nói đến cũng lạ, cơn đau đầu này luôn đến bất chợt mà đi cũng rất nhanh:" Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng thôi, giờ tỉnh lại rồi, không sao cả."
" Vừa nãy người cậu rung cả lên dọa mình muốn lọt tim ra ngoài luôn rồi." Phí Hân vỗ vỗ ngực nói:" Ác mộng gì mà đáng sợ dữ vậy? Trán chảy đầy mồ hôi luôn rồi kìa."
Lâm Thiển dơ tay lên sờ thử, đúng thật là toàn mò hôi, vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch rồi mới đi ra.
" Khuya rồi sao cậu còn chưa ngủ."
" Ngủ không được, mình đang nghĩ về chuyện cậu nói lúc sáng, chưa phân biệt ra." Phí Hân nói.
Lâm Thiển tắc đèn, lên giường nằm xuống, trong bóng tối yên tĩnh một lúc lâu, cô mới lên tiếng nói.
" Hân Hân, cậu tin vào việc bài trừ cảm xúc không?"
" Ý cậu là sao?"
" Lấy việc cậu thích chơi game làm ví dụ, cậu biết rõ bản thân rất thích chơi game, nhưng vào một ngày có một năng lực vô hình vào đó ngăn cản không cho cậu thích nữa, những cảm xúc hứng thú về game của cậu sẽ bị nó loại bỏ, khiến cậu nghi ngờ bản thân có thực sự thích nó hay không."
Trong đêm tối, giọng nói của cô càng rõ ràng, nói ra một câu đầy hoang tưởng.
Phí Hân:" Sao có thể được chứ!?" Trên đời này làm gì có chuyện như vậy.
Lâm Thiển:" Cậu cũng nghĩ là không thể đúng không!?"
Đúng vậy, làm sao mà có thể?