" Lục tổng." Một người đàn ông mặt bộ vest màu nâu tầm ba mươi tuổi không biết từ chỗ nào đi ra đang hướng về phía bọn họ, tuy hắn ta chào hỏi Lục An Thành nhưng tầm mắt lại rơi vào người Lâm Thiển.
"Quý tổng." Lục An Thành đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô kéo vào lòng, một hành động hết sức rõ ràng, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Quý Dực Hàn bị hành động của anh làm cho kinh ngạc.
Danh tiếng của Lục An Thành không phải nổi rùm ran đến ai ai cũng biết, nếu đem so với những nhân vật khác trong giới thì anh còn quá trẻ, cùng với gương mặt luôn tươi cười vô hại này mà đã có rất nhiều người tự đâm đầu tìm đường chết, còn những người biết đến anh thì đều rất kiêng kỵ.
Người ngoài nhìn vào đều nói Lục tổng dễ gần, nhưng hắn ta biết, những người có địa vị thật sự cao cũng biết suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm, họ từng vì sự dễ gần này mà trả giá rất đắt.
Lục gia không đáng sợ, đáng sợ là Lục An Thành.
Bên cạnh anh ta chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ, lúc trước có một số người mang ý đồ tặng quà sống cho anh thì rất nhanh sao đó sẽ biến mất khỏi cái vòng tròn này, từ đó không ai lại liên tưởng anh với hai chữ phụ nữ này nữa.
Vừa rồi hắn ta không kịp tham gia buổi đấu giá nên không được chứng kiến cảnh vị Lục tổng nào đó vì muốn dỗ dành mỹ nhân mà vung tiền như rác, những bón trang sức nào có giá trị chút đều được vị mỹ nhân kia mua về, giá cả còn cao hơn gấp ba lần, nhưng cũng nghe một chút phong phanh từ những người kia, hắn có chút không tin, giờ chính mắt thấy...
Hắn tin rồi.
Quý Dực Hàn chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả thái độ của vị trước mặt này.
Bao Dung cùng Chiếm Hữu.
Cô gái này cũng làm anh giật mình không kém, tuy còn nhỏ tuổi lại có một nét đẹp thần bí rất khó diễn tả, đứng cạnh vị Lục tổng kia vậy mà khí chất vấn không thua kém.
" Quý tổng nếu không còn chuyện gì thì tôi đây đi trước." Lục An Thành xa sầm mặt, anh biết cái tên họ Quý kia không có lá gan đó, nhưng ánh mắt của hắn cứ dán trên người cô làm anh rất muốn móc nó xuống cho chó ăn.
Quý Dực Hàn thấy anh bỏ đi thì một phen rối rắm, muốn giữ người lại nhưng lại không dám.
Hắn là cố ý đi tìm Lục An Thành muốn bàn chuyện hợp tác với anh nhưng hình như trong lúc vô tình chọc phải người này rồi?
Phải làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây........
Lâm Thiển bị anh ôm trong lòng kéo đi nhất thời chả hiểu mô tê gì cả.
Sao mặt thối giữ vậy, lại phạt bệnh nữa à?
Tính ra cái tên này cũng thật đáng thương.
Sáng hôm sau, Lâm Thiển vừa vào lớp đã uể oải nằm dài xuống bàn.
Mệt mỏi, không muốn động a~
" Thiển Thiển, tối hôm qua ngủ không ngon sao, nhìn cậu giờ chả có tí tinh thần nào cả?" Phí Hân đang nhắn tin nói chuyện với đối tượng hẹn hò trên mạng thấy vậy liền quan tâm hỏi.
Ninh Tiểu Vũ từ trong túi bốc ra một viên kẹo đưa cho qua:" Cậu ăn không, kẹo bạc hà, tỉnh táo tinh thần."
Lâm Thiển cầm lấy viên kẹo trong tay, chán nản nói:" Dạo gần đây mình ngủ rất hay thấy cùng một giấc mơ, trong mơ mình cùng một cô gái đã nói chuyện rất lâu, mình cảm giác cuộc nói chuyện đó rất quan trọng, nhưng khi tỉnh dậy thì mình chả nhớ gì cả, ngay cả khuôn mặt của cô gái đó như thế nào mình cũng quên luôn. Điều quan trọng là mỗi lần như vậy sao đó mình luôn cảm thấy trong người rất khó chịu, uất nghẹn, đau thương, vùng vẫy, nói chung là rất khó để diễn tả, mình cũng không biết nói sao cho các cậu hiểu cảm giác đó như thế nào nữa."
Haizzz....
Đặc biệt là giấc mơ kì lạ đó xuất hiện ngày một nhiều hơn, cảm giác ấy cũng ngày một mãnh liệt hơn.
Những lần đầu cô còn không nhớ được mình nằm mơ cái gì nữa, chứ đừng nói như mây giờ biết cùng một cô gái nói chuyện.
" Người ta nói ban ngày thấy gì ban đêm nằm mơ thấy cái đó." Ninh Tiểu Vũ suy tư nói:" Thiển Thiển, gần đây cậu có đến mấy chỗ nào bậy bạ không?"
" Ý cậu là ~ " Lâm Thiển tự nhiên thấy có chút lạnh người:" Cậu đừng có doạ mình mà, danh sách sợ hãi của mình nó đứng thứ hai đó."
Nhưng cô đâu có đến mấy chỗ kiểu vậy đâu.
Đúng vậy.
Không có chuyện đó đâu.
Đừng tự dọa mình nữa.
Mà khoan đã.
Ma?
Linh hồn?
Không lẽ là nguyên thân còn tâm nguyện gì muốn hoàn thành nên mới vào đêm tối đến hàn huyên với mình?
Oi trời đất ơi chắc chết quá.
" Hân Hân cho mình ôm một cái, đáng sợ quá đi."
Phí Hân dang tay ôm lấy cô, hết cách nói:" Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà các cậu còn đi tin mấy chuyện quỷ thần đó chứ?"
Không phải đâu.
Thật ra dù ở thời đại nào đi nữa thì vẫn không thiếu mấy chuyện ly kỳ phản khoa học đâu, chỉ là cậu không biết đấy thôi.
Chẳng phải mình là minh chứng tốt nhất đấy sao.