Mạch Tiểu Khê biết kẻ đang đứng trước mắt này cực kỳ nguy hiểm, nếu nàng đoán không nhầm thì y vốn là một nữ nhân, võ công vô cùng cao cường.
Y đưa mắt nhìn chòng chọc vào Mạch Tiểu Khê, từ đầu tới cuối tuyệt đối không mở miệng nói một lời, chỉ đưa tay giơ kiếm chĩa lên phía trước Mạch Tiểu Khê.
Nàng nhìn thanh kiếm sắc lạnh, phía trước vẫn còn bết máu cô đặc mà thâm tâm không khỏi cảm thán. Có lẽ y chính là kẻ chủ mưu trong vụ hành thích Phương Bành Hạc lần này. Nhìn khí chất lạnh lùng, thâm hiểm của y hoàn toàn không phải người bình thường.
“Ngươi muốn tự mình dâng đầu lên cho trẫm, hay để trẫm phải tự tay chém đứt?!!!”
Phương Bành Hạc cong môi từ phía đằng sau Mạch Tiểu Khê bước tới bên cạnh nàng, khoanh tay đứng nhìn vào y, điệu bộ thản nhiên mà thách thức.
Đôi mắt của y từ từ nhíu chặt lại, làm ra vẻ đang suy tư, ngẫm nghĩ gì đó. Sau cùng, y hếch mặt hừ lạnh một tiếng, nhảy lùi lại phía sau một bước, đoạn rút từ trong túi ra một chiếc sáo bằng gỗ.
Phương Bành Hạc thoáng có chút ngạc nhiên trước hành động khác thường của y, cảnh giác kéo Mạch Tiểu Khê lùi lại ra phía sau, cẩn trọng quan sát nhất cử nhất động của y.
Đám người Phương Hàn Lãnh đã hoàn toàn bị đánh lạc hướng, mỗi người bị dẫn dụ ra các phía khác nhau. Hiện tại nơi này chỉ còn duy nhất Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê đơn phương độc mã. Kẻ đứng trước mặt hành tung hết sức bí ẩn, võ công của y thuộc môn phái khác thường mà một kẻ sành sỏi võ công như Phương Bành Hạc cũng phải dè chừng.
Y nhẹ nhàng đưa cây sáo trúc lên miệng thổi. Động tác của y vô cùng thanh thoát, thuần thục, trông tựa như một ca kĩ xinh đẹp lả lơi.
Tiếng sáo trúc ngân dài, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong khu rừng rộng lớn. Âm thanh lúc trầm bổng, lúc lên cao, lúc tựa bình ổn, lúc lại thâm sâu, hòa lẫn cùng tiếng mưa rơi rả rích quả thật khiến lòng người bỗng chốc cảm thấy nao nao.
– Tỏa hồn hương!!!
Phương Bành Hạc lúc này đã nhận ra điều khác thường, vội vàng đưa tay lên điểm vài huyệt trên cơ thể, sau đó quay sang Mạch Tiểu Khê hét lớn:
– Không được nghe, mau lấy hai tay bịt tai lại.
Thế nhưng, mọi sự đều đã chậm trễ. Mạch Tiểu Khê sau khi trúng tỏa hồn hương, tâm trạng bắt đầu thay đổi, cơ thể bắt đầu sinh ra ảo giác.
Nàng chợt nhìn thấy ở phía trước, cha mẹ mình cùng Cường Chân đang cùng nhau dùng bữa, trò chuyện thân mật trên bàn ăn, kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày vui vẻ.
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê chợt chảy ra hai dòng lệ mặn chát, hạnh phúc đoàn tụ đột nhiên ùa tới khiến nàng vỡ òa trong sung sướng, ngẩn ngơ rảo bước mà tiến về phía trước.
” Đợi con, mọi người hãy đợi con. Con tới đây!”
Mạch Tiểu Khê vừa đi vừa lầm bẩm trong miệng, tiến lại gần phía cha mẹ cùng Cường Chân.
“Con yêu, mau mau lại đây!’
Mẫu thân nàng dịu dàng, vẫy tay gọi nàng. Đây là lần thứ hai Mạch Tiểu Khê nảy sinh ảo giác đoàn viên, tâm trạng vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khó bỏ.
Đột nhiên, khuôn mặt của mẫu thân nàng chợt trở lên khác thường. Sự dịu dàng, hiền lành thường ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt méo mó, nhăn nhúm vô cùng quái dị đang toe toét nở nụ cười thâm hiểm với nàng.
Mẫu thân Mạch Tiểu Khê chậm rãi bước tới bên cạnh nàng, trên tay còn cầm một con dao sắc bén, mỉm cười đưa cho nàng. Đoạn bà ta ghé sát tai Mạch Tiểu Khê, khẽ thủ thỉ:
-Tiểu Khê, mau đâm chết hắn đi con. Đâm chết hắn, đâm chết hắn!
Giọng nói của bà ta mỗi lúc một trở lên the thé, gương mặt méo mó bắt đầu rỉ ra từng giọt nước vàng ởn, tanh nồng, thối hoắc vô cùng buồn nôn. Mạch Tiểu Khê vì quá sợ hãi mà hét lên một tiếng thảm thiết, bừng tỉnh khỏi cơn ảo giác ghê tởm.
Phương Bành Hạc đang đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, trên ngực còn cắm một con dao sắc nhọn, vết thương có vẻ rất sâu, không ngừng rỉ máu tươi.
Nhìn đôi tay bé nhỏ của mình đang nắm chặt cán dao vào ngực Phương Bành Hạc, máu tươi của hắn thấm dần qua từng kẽ ngón tay của nàng, Mạch Tiểu Khê bật khóc nức nở.
Nàng đang làm cái quái quỷ gì vậy? Vì sao nàng có thể tự tay mình mà đâm Phương Bành Hạc thành ra như thế?
Kẻ kia đã đạt được đúng mục đích của mình, bèn đắc ý mà buông cây sáo trúc xuống, đoạn giơ tay lên cao, búng một tiếng tạch… thật to, lập tức từ khắp bốn phía của khu rừng có tiếng bước chân rậm rịch chạy thật nhanh lại. Những kẻ được cho là thuộc hạ của y tay cầm kiếm đứng sẵn ở bên cạnh, chờ đợi thời cơ thích hợp là sẽ lao lên lấy mạng của hai người bọn họ.
Phương Bành Hạc nén đau, thì thầm vào tai Mạch Tiểu Khê căn dặn:
– Khi nãy ta cũng trúng phải tỏa hồn tiêu của ả, chỉ kịp điểm huyệt phong ấn một vài căn điểm quan trọng, ngăn không cho tỏa hồn tiêu xâm chiếm toàn bộ lý trí.
Ngừng một lát, hắn khó nhọc thở hắt ra vài hơi, sau đó nói tiếp:
– Trong thắt lưng ta có đeo một chiếc túi nhỏ, bên trong có bột hương quế. Cô hãy lén cầm lấy, chọn thời cơ chín muồi mà ném về phía chúng, tận dụng thời cơ để chúng ta chạy thoát.
Mạch Tiểu Khê đưa tay khẽ lau nước mắt, gật đầu hiểu ý. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vòng qua eo Phương Bành Hạc, nắm lấy chiếc túi nhỏ được cài cẩn thận trong đai lưng của hắn, ngón tay linh hoạt mà cởi bỏ đầu túi.
Kẻ mặc y phục màu tím không chờ được nữa, hất đầu ra hiệu, tức khắc những kẻ còn lại giơ kiếm xông lên về phía Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc.
Mạch Tiểu Khê chỉ chờ có thế, tay cầm bột hương quế ném mạnh tản ra các phía. Đám người kia vội vàng dừng lại, đồng loạt đưa tay lên che mắt. Tận dụng cơ hội đó, hai người xoay lưng chạy thật nhanh về phía trước.
Tuy nhiên Phương Bành Hạc vì vết thương đâm quá sâu, hiện giờ lại phải vận động mạnh nên máu tươi lại tuôn ra không ngừng, họ chạy tới đâu lại có vết máu nhỏ giọt tới đó.
Kẻ kia sạ khi đã biết mình bị mắc lừa, tức giận ném kiếm xuống dưới đất. Ánh mắt của y chợt dừng lại trên nền đất ẩm ướt, những dấu máu đỏ tươi vẫn còn hiện rõ, may chưa bị nước mưa rửa trôi.
“Mau lần theo dấu máu, tìm đủ mọi cách phải giết chết bằng được Phương Bành Hạc!”
Sức lực của Phương Bành Hạc càng ngày càng yếu, bước chân mỗi lúc một chậm lại, kẻ thù vẫn đuổi tới phía sau sát nút.
Thế nhưng, ông trời trớ trêu lại dường như muốn dồn họ vào bước đường cùng. Con đường phía trước là ngõ cụt, bên dưới là vực sâu ngàn trượng.
Mạch Tiểu Khê có thể nghe rõ giếng gió rít gào bên tai, từng đợt gió quật mạnh vào người nàng cùng Phương Bành Hạc, khiến hai người họ đứng loạng choạng không vững.
– Khốn khiếp!
Phương Bành Hạc tức mình buông miệng chửi thề. Buổi đi săn này hắn chỉ mới ngẫu hứng hạ lệnh tổ chức vào sáng sớm hôm nay. Vậy mà vẫn có kẻ gan to bằng trời, kịp thời phái thuộc hạ tới đây để hành thích hắn.
Rốt cuộc kẻ nào lại có thế lực mạnh đến như thế?
Từ đầu tới cuối, kẻ mặc y phục màu tím kia vẫn hoàn toàn không chịu mở lời lấy một lần. Tấm vải che miệng của y khẽ đung đưa theo gió, đôi mắt sắc lạnh bộc lộ vẻ đắc ý, chiến thắng tột cùng.
“Phương Bành Hạc, hãy để ta tận mắt chứng kiến bộ dạng trước khi chết của ngươi thảm hại tới mức nào?! Quả thật vô cùng phấn khích!”