” Tiến lên phía trước…!!!”
Tiếng của mọi người đồng loạt hô hào vang lên. Khí thế săn bắn ngút trời, ai ai cũng hăng say lao nhanh về phía khu rừng phía trước hoàng cung.
Phương Bành Hạc vượt lên dẫn đầu đoàn người đi săn, tác phong vô cùng uy lãnh, bộ nỏ sau lưng hắn rung lên theo từng nhịp vó ngựa.
– Bệ hạ, chúng ta nên chia ra làm các cánh cung, cùng thi xem đội nào săn bắn được nhiều thú nhất sẽ chiến thắng và có phần thưởng.
La Hải Triều thúc ngựa đi song song bên cạnh, hồ hởi thử đề nghị. Phương Bành Hạc cũng thấy phương án này của La Hải Triều rất thú vị, bèn gật đầu đồng ý.
Mọi người cùng tỏa ra các phía, cố gắng tìm kiếm con mồi. Tiếng mũi tên phóng ra vang lên vút… vút…, những con nai, con hươu,… xấu số không thoát kịp, ngã lăn xuống đất mà chết.
– Hàn Lãnh, huynh nhìn kìa…!
Mạch Tiểu Khê vừa phấn khích, vừa đưa tay chỉ về phía Tây, thấy một con thỏ trắng muốt đang thong thả gặm lá.
Phương Hàn Lãnh không hề có ý định săn bắt, chỉ muốn tham gia cùng mọi người để giết khoảng thời gian nhàm chán, vô vị vừa qua. Bàn tay khẽ vòng lên phía trước eo Mạch Tiểu Khê, cảm giác trái tim nhẹ nhàng đập nhanh hơn mọi khi.
Mạch Tiểu Khê vẫn không hay biết đến sự thay đổi khác lạ trong cảm xúc của Phương Hàn Lãnh, nhác không thấy huynh ấy đáp lại câu nói khi nãy của mình, nàng bèn vội vàng quay đầu lại nhìn xem thế nào.
Vừa đúng lúc Phương Hàn Lãnh đang kìm ngựa đi chậm lại, đầu hơi cúi xuống gần phía Mạch Tiểu Khê, vì động tác quay đầu bất ngờ của nàng mà xảy ra một tình huống ngượng ngùng cháy mặt.
Đôi môi đỏ hồng, căng mọng rất ư mềm mại của Mạch Tiểu Khê chạm nhẹ lên má của Phương Hàn Lãnh khiến hai người trở nên sững sờ, lúng túng trong chốc lát.
Phương Hàn Lãnh vội vàng quay mặt đi, ho lên vài tiếng rồi ấp úng đáp:
– Muội rất thích thỏ sao? Hay là để ta bắt cho muội một con nhé.
Mạch Tiểu Khê gật đầu lia lịa, cố gắng không để tâm tới sự việc đáng xấu hổ khi nãy, cùng Phương Hàn Lãnh thúc ngựa đi tới phía Tây.
Con thỏ lông trắng muốt, đôi mắt màu hồng long lanh hết sức đáng yêu, nghe tiếng động lạ bèn dỏng tai lên nghe ngóng, sau đó nhanh chân chạy mất.
– Tiếc quá!
Phương Hàn Lãnh trầm giọng, khẽ thở dài.
Mạch Tiểu Khê cũng có chút thất vọng, khuôn mặt tiu nghỉu, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại cảm xúc, cùng Phương Hàn Lãnh tiếp tục cuộc săn bắt đầy thú vị này.
Hầu hết tất cả những người tham gia cuộc săn bắt đều đã bắt được rất nhiều con thú, tiếng mũi tên vang lên không ngớt, xen lẫn tiếng hò reo sung sướng, tạo nên bầu không khí hết sức sôi động, náo nhiệt.
Thế nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn sau, bầu trời bỗng bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa không lớn nhưng vẫn đủ làm ướt y phục của tất cả mọi người. Phương Hàn Lãnh vội cởi áo choàng ngoài, khoác lên người Mạch Tiểu Khê, lo lắng nói:
– Trời mưa như thế này chúng ta không thể tiếp tục đi săn được nữa. Bây giờ ta sẽ đến báo với hoàng huynh một tiếng, sau đó chúng ta sẽ trở về hoàng cung trước.
Sự quan tâm dịu dàng của Phương Hàn Lãnh chợt khiến Mạch Tiểu Khê khẽ xao xuyến. Ngoại trừ cha mẹ, Cường Chân, thì Phương Hàn Lãnh là người tiếp theo quan tâm, để ý tới nàng từ những điều nhỏ nhất như thế.
Hai người một ngựa cùng nhau phóng thật nhanh tới phía săn của Phương Bành Hạc, bắt gặp hắn đang chăm chú quan sát một con nai vàng rất to ở phía trước.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng rút một mũi tên sắc nhọn ra, lắp vào nỏ rồi bắt đầu giương cung lên bắn. Chiếc cung tên lao nhanh hết tốc độ về phía con nai khiến nó không kịp phát giác, trúng tên và ngã lăn ra đất giãy chết.
Mọi người bên cạnh liên tục hò reo tán thưởng không ngừng, mặc cho nước mưa cứ thế ngấm ướt áo.
Phương Bành Hạc quay sang nhìn hoàng đệ của mình cùng Mạch Tiểu Khê đang đứng bên cạnh, hờ hững hỏi:
– Hoàng đệ muốn trở về cung trước sao?
Phương Hàn Lãnh khẽ mỉm cười gật đầu xác nhận, đoạn mở lời trêu chọc:
– Hoàng huynh, đệ và Tiểu Khê sức tài chưa đủ nên không săn được một con mồi nào cả. Suốt buổi chúng đệ chỉ mải mê đuổi theo một con thỏ trắng mà cũng không bắt được nó.
Tiểu Khê?
Phương Bành Hạc trong lòng khẽ cười thầm. Xem ra mối quan hệ của hai người bọn họ không phải bình thường. Bởi vậy Hàn Lãnh mới có thể gọi tên Mạch Tiểu Khê thân thiết như thế.
Tuy trong lòng hắn hơi có chút do dự, nhưng rốt cuộc Phương Bành Hạc vẫn gật đầu đồng ý để Phương Hàn Lãnh đưa Mạch Tiểu Khê trở về hoàng cung trước.
Thế nhưng Phương Hàn Lãnh chưa kịp quay ngựa rời đi, bỗng ở ngay bên cạnh họ chợt vang lên một tiếng nổ vô cùng lớn, khói trắng bay mù mịt. Đám ngựa vì nghe thấy tiếng nổ mà hoảng sợ tột độ, giơ vó hí vang trời, sau đó kéo nhau bỏ chạy tán loạn.
Những người ngồi trên lưng ngựa không tự chủ được mã ngã sõng soài xuống dưới đất, lưng đập vào đá, vào gỗ mà kêu la thảm thiết. Duy nhất chỉ có ngựa của Phương Bành Hạc là vẫn đứng yên điềm tĩnh, giống hệt như chính chủ nhân của nó vậy.
Con ngựa của Phương Hàn Lãnh vì quá già, sức khỏe cũng đã yếu nên ngay khi bị tiếng nổ lớn kia làm cho dọa sợ, bốn chân chợt run rẩy rồi khuỵu hẳn xuống, không thế nào đỡ dậy nổi.
Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê ngã lăn xuống đất, hốt hoảng tìm kiếm nhau trong đám khói dày đặc, gần như không thể nhìn thấy một người nào khác.
– Tiểu Khê, muội ở chỗ nào thì hãy đứng im ở đó, đừng có mà chạy lung tung. Ta sẽ đến ngay.
Mạch Tiểu Khê đang cố gắng lần tìm tung tích của những người khác ở xung quanh thì chợt nghe thấy giọng nói trầm ổn của Phương Hàn Lãnh vang lên bên cạnh, thâm tâm vui mừng khôn xiết mà khẽ dạ lên vài tiếng.
” Nhất định có kẻ nào đó đã giở trò. Mau mau hộ giá hoàng thượng!”
” Á…hự…!!!”
Trong tình thế đang hết sức hỗn loạn như thế, bất chợt có tiếng hét thảm thiết của một vài người không ngừng vang lên.
Kẻ nào đó to gan đã ngang nhiên lên kế hoạch ám sát hoàng thượng ngay trong chính buổi đi săn này.
Mạch Tiểu Khê vô cùng run sợ, đôi chân chẳng may vấp phải thi thể của một vị quan cận thần xấu số, nằm chết tự lúc nào, máu tươi ở ngực không ngừng tuôn ra như suối.
Nàng đưa tay lên che miệng, tâm can hoảng loạn tìm phương hướng. Đám khói trắng dày đặc cuối cùng cũng đã dần dần mờ đi, đôi mắt nàng giờ đây cũng có thể quan sát được rõ rệt tình hình mọi thứ xung quanh.
Trên đất, thi thể của những vị quan, quân kính cùng tham gia buổi săn thú nằm chết ngổn ngang, chất đống lên nhau. Người nào cũng bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tim, chết ngay tức khắc. Cách thức bị giết của họ đều giống hệt nhau.
Đôi chân Mạch Tiểu Khê run rẩy không ngừng. Nào ai có thể ngờ một buổi đi săn tưởng chừng thú vị, vui vẻ như thế này chỉ trong phút chốc đã trở thành nơi hành quyết của bao nhiêu người.