Trong phòng karaoke, rất nhiều người tụ họp trò chuyện, có người hăng say hát, có người ngồi thảo luận về kiểu quẩn áo và kiểu tóc mới nhất đang thịnh hành, còn có trò chơi đổ xúc xắc uống rượu, vô cùng náo nhiệt.
"Lăng tổng." Trầm Hạo Nhiên thấy Lăng Khiêm Hi đi vào liền đứng lên nhường chỗ cho cô. Vài vị lãnh đạo cùng quản lí lần lượt đứng dậy chào hỏi, Lăng Khiêm Hi mỉm cười gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi ngồi xuống tiếp tục vui chơi. Một vài đồng nghiệp nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Lăng Khiêm Hi lạ mắt, không khỏi tò mò. Nhưng là người Lăng tổng dẫn theo, bọn họ làm sao dám hỏi nhiều. Trầm Hạo Nhiên ở bên cạnh có chút bất ngờ, cô bé đáng thương, tàn tạ ngày đó hiện tại đã ăn mặc chỉnh tề, đã vậy còn vô cùng đẹp. Thoáng thấy Lăng Khiêm Hi bất mãn nhìn mình, anh đành ngậm miệng lại vờ như không có gì.
Đêm nay là tiệc chúc mừng sinh nhật của phó giám đốc nhân sự. Anh quen biết rất rộng, lại thích náo nhiệt. Sinh nhật anh mời không ít những người quản lí cấp cao từ các công ty khác đến.
"Lăng tổng, hai nhà máy hiện đang được thi công rất tốt, trước mắt mọi thứ đều thuận lợi." Trầm Hạo Nhiên khui một chai bia đưa tới trước mặt Lăng Khiêm Hi.
"Ừ." Lăng Khiêm Hi không nói thêm gì, cầm chai bia ngẩng đầu uống cạn. Cô rất tin tưởng năng lực làm việc của Trầm Hạo Nhiên, bảng kế hoạch xây dựng lúc trước đưa lên cô đã xem qua, không có vấn đề gì cả.
Tiếng nhạc rock bỗng dưng im bặt, thay vào là khúc nhạc đàn dương cầm vang lên, giai điệu quen thuộc khiến Lăng Khiêm Hi sửng sốt, trong hồi ức đây chính là bài hát cô thích nhất. Khi đang yêu chẳng sợ nghe nhạc buồn vì tâm tư lúc nào cũng là những điều ngọt ngào, nay nghe bài hát này đúng là có chút đau lòng.
Tay Hạ Quân Thần cầm micro, ngồi trên ghế cao nhìn chằm chằm màn hình cất tiếng hát.
"Đừng trách vì ai đã khiến tất cả thành tro.
Cho dù trong lòng đã buông được mọi gánh nặng nhưng cũng không thể trở lại nữa.
Người vì yêu nên không muốn tất cả trở thành quá khứ trôi đi.
Người nghĩ rằng ai cũng phải trải qua vài lần yêu.
Em sẵn sàng ôm người vào lòng khi người tổn thương, khi người hối hận vì sai lầm.
Cho người bay tới nơi chân trời mộng mơ để lại em cô đơn cùng đau khổ.
Dành cho người tất cả tình yêu của em chỉ nhận về nỗi buồn và nước mắt.
Chẳng lẽ phải cho người trải qua hết thảy nỗi đau của em người mới trân trọng tấm chân tình này?..."
Tiếng hát Hạ Quân Thần rõ ràng, trong trẻo, âm thanh nhẹ nhàng lại chất chứa bi thương mang lại sự hứng thú, khúc hát đi vào lòng người, chảy vào tâm, truyền qua tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Khi hát nàng rất có khí chất, thư thái, đơn điệu, vừa cố ý vừa vô tình trêu chọc trái tim Lăng Khiêm Hi.
Bài hát vừa kết thúc tiếng vỗ tay đua nhau vang lên, còn rất nhiều người trai trẻ tuổi ồn ào huýt sáo, khiến Hạ Quân Thần vô cùng ngượng, ngại ngùng cười trở về chỗ ngồi trên sô pha.
"Hát hay lắm." Lăng Khiêm Hi kề bên tai Hạ Quân Thần khẽ nói, thở ra mùi cồn thoang thoảng.
Thích thú. Hạ Quân Thần thẹn thùng, cả mặt đỏ ửng, may mắn đèn khá mờ nên không ai thấy.
"Cô bé xinh đẹp, uống chút rượu đi!" Tiểu Trương ở bộ phận kế hoạch đi tới đưa một chai rượu vào tay Hạ Quân Thần, tay Tiểu Trương cũng cầm một chai đầy, ngưỡng cổ uống một hơi uống hết, sau đó đưa chai rượu không tới trước mặt Hạ Quân Thần quay ngược xuống.
Hạ Quân Thần chưa có gặp qua trường hợp như thế này không biết phải làm sao, nàng nhìn về phía Lăng Khiêm Hi thấy cô cúi đầu không biết lại nghĩ gì, bất đắc dĩ cũng uống một ngụm rượu. Vị đắng chát chảy vào trong miệng, Hạ Quân Thần cố gắng nuốt nó xuống, rượu đi qua yết hầu lại có loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Người người đi đến mời rượu không ngừng, nàng không biết từ chối nên đều uống. Uống tới khi mơ mơ màng màng ngồi dựa vào sô pha.
Lăng Khiêm Hi đi ra ngoài tiếp điện thoại, Trầm Hạo Nhiên thay cô canh chừng Hạ Quân Thần, thấy cô trở về liền cầm micro đưa cho cô. Lăng Khiêm Hi rất thích bài "Thủ Ca", năm năm trước khi cô hát bài này đã khóc lớn dọa người bạn bên cạnh giật mình. Bất qua hiện tại cô không còn dễ dàng rơi lệ. Hiện tại giọng hát so với trước kia thêm phần quật cường, kiên định.
"Tiểu Quân đâu?" Lăng Khiêm Hi hát xong bắt đầu tìm bóng dáng Hạ Quân Thần. Vừa rồi cô lo suy nghĩ chuyện của mình quên mất đứa nhỏ này.
"À, ở góc vắng bên kia." Lăng Khiêm Hi đi qua hướng Trầm Hạo Nhiên chỉ.
"Sao một mình ngồi ở đây?" Lăng Khiêm Hi lắc lắc nàng hỏi. Không có đáp lại? Cô tới gần lại thấy mặt cô bé có vẻ quá đỏ thì phải? Có thể so sánh với cà chua được. Có hai chai rượu để ở trên bàn, bên cạnh còn chai uống được một nửa.
"Khụ khụ!" Hạ Quân Thần ho, mày gắt gao nhíu lại, tay phải đưa lên tháo nút áo cổ. Xem ra là đã uống quá nhiều nên nóng. Phát hiện bên cạnh là người quen thuộc, liền ôm cánh tay Lăng Khiêm Hi dựa vào. Lăng Khiêm Hi lắc đầu, không phải lại học người ta uống rượu chứ? Cô quay đầu về phía Trầm Hạo Nhiên hô "Hạo Nhiên, bây giờ tôi phải đưa tiểu Quân về, nàng say rồi. Mọi người ở lại chơi vui vẻ." Nói xong cô nâng Hạ Quân Thần dậy đưa ra ngoài.
"Nôn..." Mới ra khỏi quán karaoke, Hạ Quân Thần bắt đầu nôn khan lên, ban đêm trời khá lạnh, nàng run rẩy cuộn vào trong lòng Lăng Khiêm Hi. Bugatti của Lăng Khiêm Hi dừng ở trước mặt, nàng nâng Hạ Quân Thần đưa vào trong xe. Nhấn ga vài cái xe lập tức bắn đi thật nhanh.
Tới nhà, Lăng Khiêm Hi nâng Hạ Quân Thần kéo vào sô pha, vào phòng cầm bộ nội y mới cùng váy ngủ đi ra, sau đó kéo nàng vào phòng tắm. Lăng đại tiểu thư có tính khiết phích (bệnh sạch sẽ), cô không thích người khác vào phòng mình, mặc dù cho phép Hạ Quân Thần ngủ trên giường nhưng nếu uống say rồi trực tiếp lên giường là không bao giờ được.
Lăng Khiêm Hi vừa dỗ vừa lừa đồng thời dùng chút bạo lực cuối cùng cũng cởi được đồ Hạ Quân Thần, xả đầy nước ấm vào bồn tắm rồi đỡ Hạ Quân Thần ngồi vào. Tay chân Lăng Khiêm Hi đều mỏng manh, so với Hạ Quân Thần lại thấp hơn 3 cm, đỡ nàng đi qua đi lại thật sự rất vất vả.
"Khụ khụ... Khụ..." Không xong, dùng lực mạnh quá lỡ nhận cô bé vào trong nước. Hạ Quân Thần theo bản năng ngồi thẳng đầu lên, bĩu môi, nhăn mũi. Lăng Khiêm Hi xắn áo tay áo mình, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Quân Thần. "Em có thể tự tắm không? Chắc là có thể. Chị đi ra ngoài trước. Em tắm nhanh rồi ra." Một phen tự hỏi tự trả lời xong, Lăng Khiêm Hi đi ra khỏi phòng tắm. Mở máy tính lên mạng, xem email của cô. Tiêu Khinh Lý đã gửi lại bảng thống kê tiêu thụ dầu gội SG cho cô, bên trong là chiến lược phát triển sản phẩm và lượng tiêu thụ được liệt kê rất rõ ràng, còn có ý tưởng mới về sản phẩm, lợi nhuận cũng được ghi chép chi tiết. Lăng Khiêm Hi xoa xoa thái dương, Tiêu này thật giống như sợi dây thun, nếu cô không chèn ép một chút liền không làm được gì.
Nhìn qua đồng hồ nhỏ góc bên phải máy tính, đã đợi Hạ Quân Thần tắm được nửa tiếng, tại sao vẫn chưa ra? Lăng Khiêm Hi đặt máy tính xuống, đi vào phòng tắm. Cô bắt đầu cảm thán mình giữ lại Hạ Quân Thần bên người giống y mang thêm một đứa con vậy.
Không phải chứ? Lăng Khiêm Hi lắc đầu, Hạ Quân Thần để một chân lên thành bồn tắm, hiện tại nằm trong bồn tắm ngủ say, nàng ngâm mình trong nước đầy bọt xà phòng, giống như một chiếc lá đang nhẹ nhàng trôi ở giữa đại dương. Thì ra không chỉ tư thế ngủ trên giường xấu, ngủ ở đâu cũng đều xấu. Lăng Khiêm Hi đi tới vỗ vỗ mặt nàng, kêu thật nhiều đều không có phản ứng. Trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Hạ Quân Thần thật xấu xa! Ở nhà cô, ngủ giường cô, còn muốn cô tắm cho, đây là thế nào a?
Lăng Khiêm Hi vớt bọt xà bông trong nước ra, nước đã lạnh, xả nước ấm lại vào bồn,nhanh chóng tắm hết xà bông trên người nàng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Hạ Quân Thần, hơi nhỏ, thế nhưng nhìn rất đẹp, mông cũng nhỏ, nhưng rất cong, cơ thể không hề có điểm gì dư thừa, chân thì cảm thấy... Lăng Khiêm Hi lướt tay lên người Hạ Quân Thần, thấy cơ thể chính mình bắt đầu khô nóng, lắc đầu vài cái để tỉnh lại, đáng chết, nhất định vừa nãy đã uống quá nhiều.