"Cảm ơn cô đã lái xe đưa tôi về." Hạ Quân Thần mở cửa xe, một chân vừa mới chạm xuống đất thì bị Hạ Cẩn Du nắm lấy cánh tay kéo lại.
"Cứ như vậy rồi đi sao?"
"Ah... Chẳng lẽ tôi còn bỏ quên đồ trong xe cô?" Hạ Quân Thần tránh thoát tay cô, cố tình cúi đầu tìm đồ đạc.
Hạ Cẩn Du thoáng nhìn qua cửa sổ thấy một bóng người, nhất thời tâm sinh kế, nghiêng người đến gần Hạ Quân Thần, nhưng ngay tại thời khắc môi sắp chạm tới thì lần nữa thẳng người ngồi trở lại.
"Về đi, có lẽ vẫn còn người vẫn đang đợi em." Bên môi Hạ Cẩn Du khẽ nhếch, như có như không cười.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Hạ Quân Thần như con mèo nhỏ rón ra rón rén đi vào cửa. Mắt thấy Quả Quả thiếu chút nữa làm ngã cái ly trên bàn, nàng tay lanh mắt lẹ tiếp được cái ly, lấy tay vỗ vỗ ngực, hù chết người mà!
"Suỵt!" Hạ Quân Thần đưa ngón trỏ lên môi tỏ ý không được lên tiếng. Tiểu gia hỏa này muốn hại chết nàng sao? Bây giờ cũng đã hơn 12h rưỡi rồi.
Nàng đi đến trước cửa phòng, xoay tay nắm cửa, không thể mở, cửa bị khóa trái? Hạ Quần Thần vỗ ót, xong rồi, Lăng Khiêm Hi giận thật rồi. Nàng gõ gõ cửa, "Vợ yêu, ngoan ha, mở cửa ra có được không?"
"Không được."
Quả nhiên chỉ có hai chữ thật thẳng thừng và quyết đoán! Trên đầu Hạ Quân Thần có một đám quạ đen bay qua, xếp thành một chữ 囧 thật to "Em sai rồi, chị để cho em vào giải thích với chị có được không?" Lúc này bên trong không vang ra một tiếng động nào.
Được rồi! Bà cô này quả đúng là bình giấm chua, nói trở mặt là trở mặt!
Hạ Quân Thần hé mắt nhìn vào trong qua khe cửa, nhưng cái gì cũng không thấy. Cả người nàng nằm sắp lên cửa, nắm tay mềm nhũn đấm lên, "Khiêm Khiêm mở cửa đi mà, chị không để ý tới em nhưng cũng phải cho em một cơ hội khiếu nại chứ..." Vừa nói cả người ở trên cửa từ từ tuột xuống. Cho đến khi đã nằm hẳn dưới sàn thì lần nữa chồm dậy dán sát vào cửa "Vợ yêu à... Bảo bối à... Em oan ức quá...Cứ như vậy nữa thì tháng sáu tuyết rơi, ba thước lụa trắng đầy máu tươi, đại hạn ba năm cũng không thể! Aiz, em chỉ có thể hai hàng nước mắt lưng tròng... Mở cửa đi được không?"
Cửa được mở ra, mặt Lăng Khiêm Hi lạnh như băng. Hạ Quân Thần không kịp chống đỡ, cả người thiếu chút nữa ngã lên người cô, may mắn là cuối cùng cũng ổn định được.
"Hơn nữa đêm nhao nhao cái gì?" Lăng Khiêm Hi hai tay khoanh trước ngực, liếc Hạ Quân Thần.
"Chị nghe em nói đi, ngày hôm nay chủ yếu là cho Quả Quả chút mặt mũi nên em mới đi theo Tiểu Du..." Chạm phải ánh mắt như thể sắp gϊếŧ người của Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần nhanh chóng đổi giọng, "....Không phải, là cùng Hạ Cẩn Du ra ngoài."
"Oh? Đi ra ngoài hơn 2 tiếng, chắc là mua được một cái giường đẹp lắm đúng không? Cho tôi xem thử?"
"Quá trễ, cửa hàng nội thất cũng đã đóng cửa hết rồi." Hạ Quân Thần cúi đầu, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi, đều do Hạ Cẩn Du kia.
"Nói như vậy hai người là đơn thuần đi hẹn hò với nhau?" Lăng Khiêm Hi lạnh lùng nói, ngữ khí chua chát, "Chúc mừng chúc mừng ha!"
"Không phải đâu mà, thật là vì Quả Quả..."
"Hóa ra là em đang trách Quả Quả quấy rầy hai người các em." Lăng Khiêm Hi hất người đi vào phòng, đến tủ quần áo tìm tới tìm lui, lấy ra một bộ đồ ngủ.
"Khiêm Khiêm, lần tới em mà gặp Hạ Cẩn Du sẽ sớm chạy cách xa trăm mét được chưa?" Hạ Quân Thần nhẹ ngàng đung đưa cánh tay Lăng Khiêm Hi.
"Tránh ra, tôi đi tắm."
Nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, Hạ Quân Thần khóc không ra nước mắt. Nằm lên sô pha, tay ôm đầu gối, đầu lót dưới cánh tay, ủ rũ gục đầu. Tối nay nàng ngoan ngoãn ngủ sô pha là được.
Mơ mơ màng màng Hạ Quân Thần ngủ thiếp đi, cơ thể nửa mơ nửa tỉnh rung động, vuốt vuốt tóc, nhìn xem đồng hồ trên tường, thời gian đã qua 30 phút. Nàng kéo tay Quả Quả, do dự nói: "Tiểu gia hỏa, em về phòng ngủ đi, đừng theo chị ngủ sô pha, ngủ giường lớn mới thoải mái!" Quả Quả lắc đầu, "Mẹ vẫn còn tắm bên trong!"
Sao lại tắm lâu như vậy? Hạ Quân Thần nghi hoặc, gõ cửa phòng tắm, "Khiêm Khiêm, chị còn đang tắm sao?" Nàng đưa lỗ tai dán sát vào cửa, không nghe thấy âm thanh gì.
"Chị không trả lời là em đi vào đó!" Hạ Quân Thần đẩy cửa thì thấy trong phòng tắm trống không, "Khiêm Khiêm?"
Phía sau cánh cửa đột nhiên một cánh tay như ngọc vươn ra, giam Hạ Quân Thần trong lòng ngực, cơ thể ẩm ướt dán chặt lấy nàng. "Dưa ngốc, sao lâu như vậy mới đi vào? Lỡ như chị tắm đến ngất đi đợi tới lúc em vào phát hiện không phải đã sớm đi chầu diêm vương?"
"Đừng nói bậy." Hạ Quân Thần lấy tay chặn miệng Lăng Khiêm Hi lại. Lăng Khiêm Hi thừa cơ kéo lấy tay Hạ Quân Thần định cắn ngón tay nàng để nghiêm phạt.
"Đừng, đau..." Hạ Quân Thần vội vàng rút tay về.
Lăng Khiêm Hi nhìn dáng vẻ ngại ngùng nũng nịu kêu đau của nàng, ánh mắt mang ý cười, "Ngốc, lần sau không có sự đồng ý của chị thì không được đi ra ngoài với Hạ Cẩn Du, có nghe không? Em là người duy nhất của chị, cho nên chị cũng phải là người duy nhất trong lòng em."
Hạ Quân Thần nhếch môi, im lặng gật đầu. Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ mặt nàng, khẽ cười nói, "Biết là tốt, em ra ngoài trước đi, chị tắm."
"Chị ở trong đây tắm cũng đã hơn nữa tiếng, còn phải tắm nữa?" Đang định chơi cái gì?
"Ah ừ!" Lăng Khiêm Hi khóe miệng giật giât, hơi mất tự nhiên nói, "Cái đó... phòng tắm hơi trơn." Cô là đang đợi vật nhỏ siêu cấp chậm chạp đi vào chủ động xin lỗi được chưa? Cô hết giận rồi thì cũng phải tự tìm cho mình bậc thang để leo xuống chứ, nếu để cho Hạ Quân Thần ngủ sô pha thật, cô nghĩ thôi cũng thấy không nỡ.
Hạ Quân Thần suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, từ phía sau ôm lấy Lăng Khiêm Hi, môi mỏng khẽ cắn vành tai cô, xấu xa nói, "Cùng nhau tắm."
"Ai muốn tắm với em? Buông ra buông ra, em đi ra ngoài trước đi." Nguy rồi, cô đây là đang đưa mỡ trước miệng mèo.
"Không muốn!" Hai tay Hạ Quân Thần như xúc tua bạch tuột khư khư giữ Lăng Khiêm Hi, nàng mới không muốn buông tay! Cơ hội thật tốt nha! Vừa bước ra khỏi cửa này là bóng đèn công suất lớn sẽ xuất hiện.
"Này? Tay không được sờ loạn... có nghe không? Ở đây không được, Hạ Quân Thần! Chị giận đó!..."
Quả Quả ngồi trên sàn nhà, động tĩnh trong phòng tắm cô bé đều nghe đến nhất thanh nhị sở. Lần đầu bước vào căn nhà này thì đã bị cái ấm áp bao lấy. Cô bé là một cô nhi, chưa từng biết đến nhà là gì. Đột nhiên nghĩ đến có chút luyến tiếc, tuy nhiên, trong lòng cô bé biết rõ, cô bé không thuộc về nơi này.
Ánh mặt trời gay gắt, trong căn nhà tranh trên núi, bốn phía không ngừng vang lên tiếng côn trùng.
"Đem vật này đặt ở trong phòng Lăng Khiêm Hi, chú ý phải để ở một góc bí mật." Lương Lữ đem cái túi màu đen giao cho Quả Quả, bên trong là một lọ thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu trắng bạc.
"Đây là cái gì?" Cầm cái túi, bất an trong lòng Quả Quả dần lan rộng.
Lương Lữ trừng mắt nhìn Quả Quả, "Từ khi nào đã được quyền hỏi đông hỏi tây? Tao giao cho mày thì cứ theo đó mà làm."
Chất lỏng đựng trong lọ là thủy ngân, ở nhiệt độ phòng bình thường sẽ bốc hơi. Nếu như lâu dài hít phải thủy ngân, khả năng miễn dịch sẽ rối loạn, tổn hại thần kinh trung ương, viêm lợi, giảm trí nhớ, suy thận. Khả năng hoạt động của khí thủy ngân không cao, sau khi đã vào cơ thể rất khó bài tiết đi ra, di chứng sẽ tồn tại cả đời.
Quả Quả xách cái lọ lảo đảo đi xuống núi, mất 3 đến 4 tiếng đi đường mới đến được nội thành. Nhưng trong lòng vẫn bồi hồi do dự, không dám trở về [nhà]. Tuy rằng chỉ ở nơi đó có vài ngày nhưng hai người đối đãi với cô bé rất tốt, cô bé không quên. Lương Lữ lạnh lùng, vô tình nhưng ơn dưỡng dục của cô ta với cô bé chính là sự thật.
Lương Lữ giáo dục cô bé rất nghiêm ngặt, tất cả mọi chuyện của cô bé chỉ có duy mệnh thị tòng.*
* Duy mệnh thị tòng: Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, không được làm trái.
Khí trời tháng sáu thay đổi bất thường, vừa nãy trời vẫn trong xanh quang đãng mà giờ đã mây đen đã dày đặc, trời đổ mưa. Mưa rơi nặng hạt, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng sấm. Quả Quả trên đường cúi đầu chạy đi, bản chất của loại không khí khô nóng cũng có sự lạnh lẽo.
Quả Quả tiện tay đem cái chìa khóa Hạ Quân Thần đưa cho đặt ở trên giường, mở ra một ngăn kéo ở phía dưới tủ quần áo, đem cái lọ đặt vào một góc ở sâu bên trong. Sau vài ngày quan sát, cô bé phát hiện ra, ngăn kéo này Lăng Khiêm Hi chưa từng đụng tới, hơn nữa ở bên trong lại trống không, là nơi giấu đồ tuyệt hảo.
Trái tim vẫn luôn trong trạng thái đập cực nhanh, nhìn ngăn kéo vừa mới được khép chặt, lại lần nữa kéo ra, ngưng mi chăm chú nhìn vào cái lọ chứa dịch thể trắng bạc, cô bé không biết rốt cuộc đây là gì? Đặt ở chỗ này, cuối cùng nó sẽ tạo nên hậu quả gì?
Âm thanh chuông cửa vang lên làm cho Quả Quả đang trầm tư bị hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần đứng lên ngay giữa giường nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Hạ Quân Thần và nhân viên lắp đặt đang đứng ngoài cổng sắt.
"Đặt ở đây là được rồi, làm phiền anh." Hạ Quân Thần hất hất chiếc áo phông, may mà tối qua nàng có xem dự báo thời tiết, sớm đã mang theo ô đi ra ngoài mới không bị ướt thành chuột lột. Nàng nghi hoặc nhìn lên người Quả Quả, "Em mới đi ra ngoài à? Sao cả người lại ướt thành bộ dạng này?"
"Em đi ra ngoài mua kẹo ăn." Trong lòng đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, Quả Quả thuận miệng bịa ra một lý do, quay sang nhân viên lắp đặt nói, "Giường để ở phòng kế bên được không?"
"Ah được! Không thành vấn đề."
Phòng Lăng Khiêm Hi rộng khoảng 30m vuông, nếu để thêm cái giường nhỏ kia cũng dư sức. Hạ Quân Thần là lo lắng Quả Quả nói ngủ một mình lại sợ tối, nếu tiểu gia hỏa này muốn ngủ ở phòng bên cạnh, vậy thì nàng cũng mừng thầm.
"Tiểu Quân, chị làm dơ sàn rồi? Em giúp chị lau." Đầu đang nặng trĩu, Quả Quả vội vàng lau dọn căn phòng Hạ Quân Thần, trong lòng đang có chút băn khoăn, cả căn phòng đều bị cô bé làm ướt.
"Đúng rồi, là chị làm dơ." Hạ Quân Thần không khỏi buồn cười, hai mắt của gia hỏa này dùng để trang trí thôi sao? "Mẹ em là người có bệnh sạch sẽ, không thích phòng bị rối loạn. Nói cho em biết một bí mật, căn nhà này vốn chỉ có một mình mẹ em ở, người bình thường không được quyền vào. Chúng ta là hai kẻ không mời mà đến, được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nha!"
"Hả, mẹ rất dữ sao?" Tại sao người khác lại không được bước vào?
"Làm gì mà dữ?" Nghe thấy người khác nói xấu Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần theo phản xạ tự nhiên bảo vệ cô, cho dù đó chỉ là một đứa nhóc. "Mẹ em cùng lắm thì tâm tư có hơi xấu, tính tình hơi kỳ quái, miệng mồm có hơi độc mà thôi, nhưng vẫn là người tốt."
Mẹ ơi! Vậy mà vẫn là người tốt? Quả Quả trợn tròn mắt.
"Hắt xì!" Lăng Khiêm Hi đang đứng trước cửa đột nhiên lại nhảy mũi, lầm bầm một câu, "Hình như có người đang nói xấu thì phải."
"Thân ái, chị về rồi?" Hạ Quân Trần đem cây lau ném vào tay Quả Quả, cười hì hì ra nghênh đón, nắm lấy vai Lăng Khiêm Hi, "Mau ăn cơm, em làm món cánh gà cola chị thích ăn nhất, đi vào rửa tay trước đi. "
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Khiêm Hi quay lại với máy tính, đang nhận và gửi mail, Hạ Quân Thần thì ở một bên vẽ vẽ, chỉnh sửa bản thảo thiết kế của mình. Quả Quả tắm xong, nằm trên sô pha xem TV, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, đơn giản chạy về phòng thân mật tiếp xúc với chiếc giường mới của mình.
Khoảng chừng 12, Hạ Quân Thần thắt lưng rã rời, từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Lăng Khiêm Hi, gác cằm lên vai cô, "Người bận bịu, quá chậm chạp rồi, chúng ta tắt đèn thượng giường đi được không?"
Ngoại trừ là lão tổng của công ty, cô vẫn còn là vợ của nàng, hẳn phải làm tròn chức trách.
Lăng Khiêm Hi quay đầu Hạ Quân Thần, ngón tay như gần như xa đặt trên ngực nàng vẽ vẽ, "Tiểu bại hoại, em đang nghĩ cái gì trong đầu?"
"Được hay là không?" Hạ Quân Thần không nghĩ sẽ buông tha, bất chàng nam tường bất hồi đầu*, chu miệng làm nũng
*Bất chàng nam tường bất hồi đầu: ý chỉ hành động cố chấp, không muốn tiếp thu ý kiến khác.
"Em đó! Được rồi được rồi, chị vẫn còn vài thứ chưa xử lý xong, cho chị... vài phút nữa. Em đi xem Quả Quả trước đi, xem con bé có đá chăn ra hay không, thuận tiện bật điều hòa cao hơn một chút."
Hạ Quân Thần tìm kiếm đèn ngủ mở lên, đem cánh tay nhỏ bé của Quả Quả để vào trong chăn, thay cô bé kéo lại góc chăn. Nhìn thấy chân mày cô bé nhíu chặt, trên mặt đổ đầy mồ hôi hột. Trong lòng nhất thời căng thẳng, đưa tay lên trán cô bé, quá nóng!