Trong phòng khách, Hạ Quân Thần ngồi xếp bằng trên ghế, như một tiểu tượng phật mắt to đối mắt nhỏ với Quả Quả.
"Quả Quả, mẹ em hẳn là đã tan sở rồi, đợi cơm nước xong xuôi chị đưa em về nhà nha, được không? Nếu không mẹ em sẽ lo lắng." Hạ Quân Thần hạ nghiêng người, sờ sờ gương mặt mũm mĩm đứa nhỏ. Tiểu gia hỏa này, nói là mẹ không có nhà, một mực đòi về nhà cùng với hai người. Vừa rồi ở chợ còn chạy khắp nơi chọn đồ ăn. Dáng vẻ này quả thực chỉ là một đứa bé năm tuổi a!
"Lát nữa nói sau, trước tiên em đi xem dì Khiêm Khiêm làm cơm thế nào." Quả Quả nhảy xuống ghế, tiểu bước chân vững vàng thong thả đi vào bếp.
Hạ Quân Thần nhếch nhếch khóe miệng, hoàn toàn là nằm mơ. Nàng có thể hiểu là tiểu gia hỏa này đang trốn tránh vấn đề không vậy?
"Dì Khiêm Khiêm, con đói bụng..." Quả Quả dán vào chân Lăng Khiêm Hi, gương mặt nhỏ nhắn nghẩn lên, dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn cô.
Dì? Trên đầu Lăng Khiêm Hi đầy hắc tuyến, dựa vào gì gọi Hạ Quân Thần là chị, đến lượt cô lại gọi là dì. Niên linh thần mã đều là phù vân, cô không thích xưng hô này, vô cùng không thích!
"Ừm, cũng gần xong rồi, nhưng mà Quả Quả, em có thể đừng gọi tôi là dì được không?"
"Chị?" Quả Quả bĩu môi, hai tay nhỏ bé ôm trước ngực, làm bộ dáng tiểu đại nhân đa mưu túc trí "Không được! Đợi cho đến khi con nếm thử tay nghề của người thế nào mới đưa ra quyết định."
"Được rồi." Lăng Khiêm Hi thiếu chút nữa bị tiểu gia hỏa này làm cho phiền muộn tới chết, bất đắc dĩ mà cầm lấy xẻng đảo cá trích nằm trong chảo.
"Quả Quả tới đây, chúng ta lên ghế ngồi chờ ăn cơm." Hạ Quân Thần ôm lấy Quả Quả, bế cô bé lên ghế ngồi. Cái đầu nhỏ ngoắc qua ngoắc lại nhìn xung quanh, chăm chú nhìn món ăn ngào ngạt trên bàn, hai tay đặt đúng vị trí, đoan doán chính chính thẳng người.
"Lão bà, chị cực khổ..." Hạ Quân Thần cười hì hì từ phía sau ôm lấy eo nhỏ Lăng Khiêm Hi, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai của cô.
"Không khổ không khổ..." Lăng Khiêm Hi dừng một chút, cô sợ phải nghe thấy Quả Quả một câu gọi dì hai câu gọi dì. Cho nên quyết định, trực tiếp hiến thân vào bếp làm cơm, nhưng cô sao có mặt mũi đi nói ra. Gỡ tay Hạ Quân Thần xuống, nói: "Đi đi đi, đồ ăn xong rồi, ăn cơm thôi."
"Tiểu Quả Quả, đồ ăn có hợp khẩu vị em không?" Hạ Quân Thần gắp đồ ăn bỏ vào bát của Quả Quả, nghĩ nghĩ, lại thấy sai sai, lập tức gắp món Lăng Khiêm Hi thích ăn bỏ vào bát của cô.
"Cái kia... Tiểu Lăng a!" Quả Quả nói ra.
"Hửm?" Lăng Khiêm Hi liếc nhìn Hạ Quân Thần, quả dưa ngốc này đã dạy đứa nhỏ hư này cái gì? Người ta vốn đã là một quỷ tinh linh, nếu như bị nàng truyền đạo, e là sẽ trực tiếp đi sai đường.
"Con quyết định vẫn là gọi người là mommy." Quả Quả mở hai mắt to tròn, dáng dấp nhỏ bé này, đặc biệt rất chân thành. Hạ Quân Thần che miệng cười trộm, nhưng không dám quá đáng cười lớn tiếng, nhịn cười đến mức bao tử cũng thắt lại. Mommy? Khoan nói đến, còn gọi theo phong cách rất tây nha.
"Em gọi chị ấy là tỷ tỷ, gọi tôi là mommy?" Lăng Khiêm Hi chọn mi, nhìn Hạ Quân Thần, xoa xoa đầu nàng, sắc mặt liền thay đổi, nói: "Tiểu Quân, ngoan, gọi một tiếng mommy để chị nghe thử."
"Hông." Hạ Quân Thần ngưng cười, cúi đầu liều mạng lùa cơm. Chuyện này liên quan gì đến nàng.
Trong phòng tắm Hạ Quân Thần đã tắm rửa xong, thay một thân đồ ngủ sạch sẽ, đem tóc dài xõa sau vai, hướng cầu thang đi lên lầu.
Quả Quả trong tay còn ôm thỏ ngọc, trong miệng không biết đang lẩm bẩm lầm bầm cái gì, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng Lăng Khiêm Hi cọ cọ. Vẻ mặt Hạ Quân Thần đưa đám, trước một tràng cảnh vui vẻ hòa thuận như thế thế nhưng sao nàng lại phải ghen? Thì ra tiểu gia hoa này cũng chỉ là tiểu sắc lang a! Không được, nàng phải đem tiểu manh ác độc này bóp chết từ trong nôi.
"Tiểu Quả Quả, cũng đã hơn 8 giờ rồi, em còn chưa về nhà mẹ em sẽ lo lắng chứ?" Hạ Quân Thần khẽ cắn môi, ngồi cạnh hai người, xoa xoa bàn tay như tiểu bánh mì của Quả Quả.
"Ở cùng với mỹ nữ mommy, em lại quên mất mommy rồi." Quả Quả lắc lắc đầu, bay sang ngồi trên đùi Hạ Quân Thần, nét mặt vô tội nhìn nàng "Tiểu Quân, có thể cho em mượn điện thoại của chị dùng một chút được không? Gọi điện báo cho mommy em biết."
Tiểu Quân? Hai chữ tỷ tỷ kia trực tiếp bị đứa nhỏ này cắt đi, Hạ Quân Thần thầm cảm thán. Tiểu quỷ này, vừa vào cửa chưa bao lâu đã định tiếng công từng bước, định chiếm núi làm vua a? Nàng thật hoài nghi chính mình có phải bị xã hội này cách ly hay không? Khi còn nhỏ nàng đâu có như vậy a!
Quả Quả len lén nhìn Hạ Quân Thần, nhận lấy điên thoại của nàng. Đi đến bậc thang bên kia, đặt mông ngồi xuống, ngón tay nhỏ bé ấn ra dãy số trên màn hình "A, mommy... làm phiền một chút, mommy có việc bận đi công tác. Một tuần? Được được, con ở nhà tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn, mommy yên tâm. Dạ, cứ vậy đi, mommy ngủ ngon!"
Hạ Quân Thần sờ sờ mũi, một tuần? Vậy là quỷ tinh linh này sẽ ở đây một tuần! Thần linh ơi! Cứu cứu nàng đi!
"Tiểu dưa ngốc, không được ghen." Lăng Khiêm Hi ôn nhu cười, dùng vai huých vai Hạ Quân Thần, ôm cánh tay của nàng, nháy mắt mấy cái "Ngoan đi a, sau khi về phòng sẽ hảo hảo lấy lòng em."
Hạ Quân Thần gượng cười hai tiếng "Ai thèm ghen a?" Đánh chết cũng không nhận, nhưng mà, nữa câu sau, hắc hắc! Nàng vui vẻ tiếp thu.
"Quả Quả, em đã nói với mẹ cụ thể rồi chưa? Mẹ em yên tâm để cho em ở cùng người lạ sao?" Lăng Khiêm Hi nghi hoặc, đây là mẹ kiểu gì a? "Hay là em đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với bà?"
"Không cần đâu, mommy nói là mommy tin tưởng người có thể chăm sóc tốt cho con." Quả Quả chạy đến ngồi xuống sô pha, biểu tình nghiêm túc vỗ vỗ vai Lăng Khiêm Hi. Cô bé giảo hoạt đã đem lịch sử cuộc gọi xóa đi.
"Thật sao?" Trong lòng Hạ Quân Thần đầy nghi hoặc, trên đầu đều là một đống hỏi chấm. Cái gọi là hỗ mẫu vô khuyển nữ, nhìn qua tiểu quỷ hoạt bát hoạt bát này, mẹ con bé nhất định cũng không phải đơn thuần dễ giải. Nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy buồn cười. Có lẽ là lo lắng quá nhiều, một đứa nhỏ như thế này, có thể làm được gì?
Quả Quả gật đầu, nhếch miệng cười, lấy lòng ôm ôm cổ Hạ Quân Thần "Tiểu Quân, mommy, mang con đi tắm có được không?"
"Được thôi!" Lăng Khiêm Hi dùng trán đọ trán với Quả Quả "Nhưng mà, tiểu phôi đản, tôi cho phép em có thể không biết lớn nhỏ, cho nên sau đó cứ gọi tôi là Khiêm Khiêm." Bối phận thật sự là loạn mà, nhưng Tiểu Quân với mommy, nghe thế nào cũng cảm thấy đau lưng! Tiểu quỷ này thật sự rất tinh ranh, tránh cho trở ra lại xưng hô loạn thất bát tao, cô đành phải chỉnh con bé như thế.
Trong phòng tắm, sữa tắm và dầu gội đầu, hai chai đều bị ném sang cạnh cửa, nước văng khắp nơi. Quả Quả quơ quơ cái tay nhỏ của mình, ở trong phòng tắm lớn nghịch đến vô cùng hưng phấn. Nước bắn làm cả hai người đều ướt sủng. Tóc Hạ Quân Thần vừa mới khô xong đều bị ướt hết, ai! Một lát còn phải đi tắm lại lần nữa.
Lăng Khiêm Hi bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt chai sữa tắm lên, ôn nhu hống "Quả Quả ngoan, ngồi xuống, tôi tắm cho em..." Lập tức quay qua nói với Hạ Quân Thần "Em về phòng trước đi, ở đây giao cho chị."
Không phải chỉ là tắm cho người sao? Cô không phải chưa từng làm qua.
"A... A?" Âm tiết biến hóa kỳ lạ.
Ánh nhìn hứng thú của Hạ Quân Thần rơi vào vóc dáng lòi lõm quyến rũ của Lăng Khiêm Hi, muốn dời đi cũng dời không được. Oa! Quần áo đều ướt sủng, bên trong cái gì nên hiện cái gì không nên hiện, toàn bộ đều lộ ra hết!
"Không cần, em chờ ở đây, chị có yêu cầu gì, em đúng lúc cống hiến một phần lực giúp chị." Một màn hình ảnh nóng như vậy, nàng mới không rời đi! Phúc hắc ngự tỷ đấu với xảo quyệt tiểu quỷ, nội dung quá hấp dẫn a!
Có yêu cầu gì? Lăng Khiêm Hi nghiền ngẫm lời của nàng, là lạ chỗ nào? Kệ đi, cô lắc đầu, bắt tay tắm cho Quả Quả.
Cửa phòng răng rắc một tiếng bị đóng lại, Lăng Khiêm Hi ném mình xuống giường, nặng nề thở ra một hơi, rốt cuộc cũng hống tiểu quỷ kia ngủ được. Nhìn thấy cô bé an ổn ngủ cô mới yên tâm trở về phòng mình.
Một bàn tay êm dịu đặt lên trước ngực cô, môi Hạ Quân Thần mềm mại, ấm áp theo đó dán xuống. Lăng Khiêm Hi khẽ cắn môi, đẩy đẩy thân thể nàng "Đừng nháo, chị mệt."
Hạ Quân Thần ai oán mà hừ nhẹ một tiếng "Lăng Khiêm Hi chị bị lãnh đạm a?"
"Em mới lạnh đạm!" Lăng Khiêm Hi dở khóc dở cười, hai tay kéo kéo gương mặt Hạ Quân Thần, giận dỗi nói "Dưa ngốc chết tiệt, em dám... nói chị như thế lần nữa thử xem?"
Hạ Quân Thần xoay người chặn Lăng Khiêm Hi, khóe môi câu lên, xuất ra nụ cười xấu xa "Vậy để chứng minh chị không có tính lãnh đạm, cho nên hiện tại chị muốn bị em ăn tươi hay là muốn được em ăn?"
"Tiểu sắc lang, chị có quyền lựa chọn khác sao?" Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ cái mông Hạ Quân Thần. Lần trước bất quá chỉ là bản thân cô nhường nàng, bây giờ nàng còn mặt mũi để lên mặt?
"Chị nói xem?" Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ xương quai xanh của Lăng Khiêm Hi, ngón tay Hạ Quân Thần câu lấy dây thắt váy ngủ, không cần nhiều công phu, váy ngủ đã bị cởi ra.
"Em đó!" Lăng Khiêm Hi xoa ót Hạ Quần Thần, thanh âm kiều mị tràn ra "Được rồi, chị nằm bất động, để coi em phải làm sao."
"Xấu xa, không ngờ chị lại là người như vậy a. Tình cảm không còn mãnh liệt." Hạ Quân Thần bĩu môi, nghiêng đầu qua một bên, Lăng Khiêm Hi khi dễ người "Lần sau ngực của chị để cho người khác cọ thử xem? Qủa Qủa cũng không được! Nơi này là lãnh địa chuyên quyền của em." Nàng tính tình trẻ con làm nũng "Cẩn thận nếu không em cắn chị!"
"Được rồi, ai cũng không được ai cũng không cho, được chưa?" Lăng Khiêm Hi cười cười nhéo mũi Hạ Quân Thần "Vừa rồi có ai đó chắn chắn là mình không ghen nha, tự nhiên bây giờ đảo mắt liền trở mặt rồi?"
"Đúng nha! Em nhớ vừa rồi có ai đó nói là muốn lấy lòng em." Hạ Quân Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ [ lấy lòng ] "Đây là cách chị lấy lòng sao?"
Lăng Khiêm Hi nhếch miệng, ngón tay thon dài xuyên qua tóc dài của Hạ Quân Thần, chậm rãi di chuyển trên mặt nàng, vuốt ve đường cong lả lướt của nàng, khẽ cắn vành tai nàng, thì thào nói "Lấy lòng như vậy, thõa mãn chưa?"
"Chưa thõa mãn, em còn muốn nhiều hơn..." Hạ Quân Thần phủ lên, cắn lấy môi Lăng Khiêm Hi, mút vào vị ngọt của cô.
"Leng keng leng keng ~ con có thể đi vào không?" Quả Quả dùng bàn tay nhỏ bé gõ cộc cộc lên cửa phòng.
Trên đầu hai người bay qua một đàn quạ đen, gần đây không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý a! Tối hôm qua là một tên Bao Tử, hôm nay hay rồi, nhặt về nhà một tiểu quỷ, một đội đi đến quấy rối chuyện tốt nhà ngưòi ta!
"Em đi mở cửa." Trước mặt là tiểu mỹ nhân trắng trẻo bóng loáng, vất vả lắm mới bị nàng đè xuống được, vẫn chưa thể tiếp tục hưởng thụ. Hạ Quân Thần ảo não mà đấm lên giường, bất đắt dĩ xoay người bước xuống.
"Tiểu hài tử thức khuya sẽ bị sói xám ăn thịt." Hạ Quân Thần ngồi xổm trước mặt Quả Quả, tự nhiên trong đầu lại hiện ra câu nói này, thuận miệng nói ra luôn. ( Tiểu Vũ PS: cái này là đồng hài, giống như mấy câu chuyện cổ tích)
"Sói xám? Chị đang hống con nít ba tuổi sao?" Quả Quả lấy tay gõ gõ lên đầu Hạ Quân Thần, đẩy cửa đi vào.
Hạ quân thần khóe miệng giật giật mấy cái, đúng, con bé không phải là con nít ba tuổi, con bé năm tuổi!
Lăng Khiêm Hi thắt lại dây thắt váy ngủ, nhìn thấy Quả Quả đến gần giường lớn của cô, sau đó chậm rãi bò lên giường nằm xuống. Cô bé nằm ở giữa, ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp, lộ ra đôi mắt đen nhánh, chớp chớp mắt nói: "Người ta sợ tối..."
Lăng Khiêm Hi chuyển mắt nhìn Hạ Quân Thần "Tiểu Quân, lên giường ngủ đi, khuya rồi."
Hạ Quân Thần vỗ vỗ mặt mình, thở hắt ra một hơi, đi về giường nằm. Đưa tay sờ sờ đoàn thịt mềm bên cạnh mình, con bé này...
Chân trời xanh nhạt, sao sớm đã nhạt dần, mây tía dần dần ở góc trời kia đỏ ửng.
[ Rầm ——][ Oa ——] Tiếng động thanh thúy kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh hai người đang ngủ say, Lăng Khiêm Hi giơ chân đá đá Hạ Quân Thần "Tiểu Quân... em đi xem..."
"Em muốn ngủ... chị đi đi..." Hạ Quân Thần rút người chui đầu vào trong chăn.
Lăng Khiêm Hi nhắm mắt, từ bên người Hạ Quân Thần chồm qua, bò đến mép giường. Dựa vào tai nghe được âm thanh phán đoán vị trí, lấy tay dò xét. Mò được một đoàn mềm mại nào đó, trong đầu đã ý thức được định trở về nằm ngủ tiếp. Đột nhiên như nhớ tới cái gì, gắng gượng mở lên đôi mắt đang buồn ngủ, đập vào mắt là một vật thể bất minh đang nằm trên mặt sàn.
Tiểu Qủa Qủa này không phải nằm là ngủ ở giữa sao? Vậy thì ngã xuống giường bằng cách nào?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầm một tiểu thùng giấy tới, bò đi vào, nước mắt lưng tròng, hai tay ôm quyền, đi ngang qua đi dạo qua, cầu hoa hoa, cầu bao dưỡng, ngao ô ~~~