Hai ngày trước.
"A Minh? Haa, thật trùng hợp, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay gặp cậu ở đây!" Bên trong quán bar, âm nhạc hỗn tạp ồn ào, đèn mờ mờ ảo ảo, Hàn Quang Húc miệng ngậm điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh Chương Hướng Minh, hai người là bạn đại học, tuy là bạn học cũ không trọng lễ nghĩa, thế nhưng tốt nghiệp nhiều năm gặp lại không thể không khách sáo vài câu. Tay Hàn Quang Húc vỗ bả vai Chương Hướng Minh, "Này, uống nhiều vậy? Cậu bạn bị sao thế này?" Trong trí nhớ của mình, Chương Hướng Minh hệt như quả trứng mỏng manh dễ vỡ, tại sao lại ở chỗ này... xem ra là mượn rượu giải sầu!
"Thất tình." Miện phun ra hai chữ, Chương Hướng Minh tiếp tục uống rượu.
"Chậc chậc chậc..." Hàn Quang Húc chậc lưỡi, "Cô gái như thế nào?"
Chương Hướng Minh nhếch miệng, từ trong túi trước tây trang lấy ra một tấm ảnh, "Đây, cô ấy rất đẹp đúng không?"
Hàn Quang Húc nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc lâu, "Đúng là rất đẹp, có vẻ còn rất ngây thơ!"
"Tất nhiên, đưa đây..." Chương Hướng Minh hơi nói đớt, lấy lại ảnh chụp trong tay Hàn Quang Húc, "Cô ấy là của tôi!"
"Nhìn lại bản thân cậu kìa!" Hàn Quang Húc một ngụm uống cạn ly Whiskey, ôm lấy cổ Chương Hướng Minh nói, "Anh em thay cậu đoạt lại cô ấy. Thấy sao?"
"Ai? Còn vợ cậu?" Ánh mắt Chương Hướng Minh nhìn về phía một người ngồi cách đó không xa, trên người toát ra vẻ cay độc.
"Bạn tạm thời trên giường mà thôi, phụ nữ bất quá chỉ là công cụ làm ấm giường cho đàn ông, mỗi ngày không ngừng tìm kiếm con mồi mới, đây chính làm mục tiêu của tôi."
"Tôi cảnh cáo cậu, không được làm loại chuyện đó với Tiểu Quân."
"Được rồi, bạn bè phải hiểu nhau, chỉ là tìm chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong quá trình chinh phục thôi, đạt được rồi, ha ha, trả lại cậu." Sở trường của Hàn Quang Húc là lừa bịp, nói vài câu Chương Hướng Minh lại kể ra mọi chuyện, hắn đã biết toàn bộ thông tin của Hạ Quân Thần.
=====
Ánh nắng hè chói chang trên không chiếu xuống, mặt đất tựa như cái lò nướng khổng lồ, một chiếc Koenigsegg CCXR bóng loáng, dừng ở cửa chính tập đoàn Lăng thị.
Vào thời gian tan tầm giữa trưa, nhân viên cũng như người qua đường không ai không nhìn người từ trên xe bước xuống thời thượng anh tuấn, phong thái hiên ngang. Hàn Quang Húc tháo kính đen xuống, nhìn gương chiếu hậu vuốt vuốt lại tóc. Tiếp đó treo kính đen lên cổ áo, một tay đút túi, tay còn lại lấy di động ra, bấm một dãy số, "Alo, Tiểu Hải, tôi đến rồi."
=== Trong căn tin Lăng thị ===
"Thức ăn ở Lăng thị cũng tàm tạm, haha." Hàn Quang Húc lấy cớ muốn đến Lăng thị làm việc nên tìm bạn học cũ Lục Hải nói chuyện, cố ý đi chiếc xe vừa mới mua để bản thân trông thật sành điệu, Hàn Quang Húc rất thích trở thành sự chú ý của phụ nữ dù ở bất cứ nơi đâu.
"Cũng được." Lục Hải không biết mục đích chính của Hàn Quang Húc nên ra sức khuyên hắn ăn nhiều một chút.
"Thấy sao? Đây là ai?" Hàn Quang Húc đưa máy ảnh kỹ thuật số tới trước mặt Lực Hải, có mấy tấm chụp một cô gái đứng phía xa.
Lục Hải buông đũa trong tay, cầm lấy máy ảnh, "Này... Không phải là Hạ Quân Thần sao?" Gần đầy trong công ty rất nhiều nhân viên nam vào giờ giải lao ngồi ồn ào huyên náo về tiểu mỹ nữ Hạ Quân Thần? Sao Hàn Quang Húc lại chụp hình nàng? Lục Hải cười cười nói, "Lại thêm một người ái mộ." Anh có vẻ hiểu ra mục đích thật sự Hàn đại thiếu gia đến tìm mình.
"Ừ, nói cho tôi biết bây giờ em ấy ở đâu?" Hàn Quang Húc không hề hứng thú với đồ ăn trước mặt, càng không có hứng thú với người trước mặt, dứt khoát đi thẳng đến chủ đề chính.
"Vợ cậu đâu?" Lục Hải nhớ mình có nghe qua chuyện Hàn Quang Húc kết hôn! Người này lúc trước là chủ tịch hội học sinh oai phong một thời, bạch mã hoàng tử trong lòng hàng vạn thiếu nữ, không biết vì cái gì năm ngoái đột nhiên âm thầm đám cưới.
"Kệ cô ta." Nhắc tới người vợ kia của hắn, Hàn Quang Húc thật đau đầu. Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, là ai ép mình lấy? Bất quá đám cưới là lý do để công ty hai bên hợp tác mà thôi, suốt ngày toàn xen vào chuyện của hắn, buồn cười, không có người phụ nữ nào quản được hắn.
"Này? Cậu xem, hai người bên kia hình như làm chung với Hạ Quân Thần?" Lục Hải nói.
"Đâu?" Ánh mắt Hàn Quang Húc tỏa sáng. Lục Hải nâng tay chỉ, "Đó đó, là bọn họ." Vừa quay đầu lại đã không thấy Hàn Quang Húc đâu.
"Hai người đẹp, sao Hạ Quân Thần không ăn cơm cùng các em." Hàn Quang Húc ngồi vào đối diện Dư Uyển Nhu và Dương Phàm, đốt điếu thuốc hít sâu một hơi.
"Soái a!" Dư Uyển Nhu cùng Dương Phàm trăm miệng một lời nói, ý thức được bản thân thất thố, Dư Uyển Nhu liếc mắt nhìn Dương Phàm, nhún nhún vai nói, "Thứ 10."
"Cái gì thứ 10?" Hàn Quang Húc khó hiểu.
"Người hỏi chúng tôi thông tin về Tiểu Quân, cậu là người thứ 10." Hàn Quang Húc lắc chìa khóa trong tay. Trời ơi! Nhiều đối thủ cạnh tranh đến vậy? Lập tức hỏi, "Vậy Tiểu Quân đâu?" Đối thủ nhiều là chuyện tốt, chứng tỏ con mồi này vô cùng ngon, mà hắn, thích nhất là thử thách mang tính khiêu chiến.
"Hằng ngày em ấy đều tới văn phòng Lăng tổng ăn cơm."
"Hai người chỉ là chị em họ hàng quan hệ lại tốt đến vậy?" Hàn Quang Húc cũng có nghe về Lăng Khiêm Hi, trong chốn thương trường hỗn tạp, ai chẳng biết Lăng Khiêm Hi nổi tiếng xinh đẹp, quyền lực?
"Ừ, rất tốt, hơn nữa Tiểu Quân đã có bạn trai, tôi nghĩ cậu theo không được đâu." Dương Phàm cho Hàn Quang Húc một câu cảnh cáo.
"Bạn trai?"
"Chúng tôi cũng chưa gặp cậu ta, không hiểu sao giấu rất kĩ. Tôi hoài nghi em ấy bị một đại gia nào đó bao dưỡng." Dương Phàm lại bắt đầu đồn đãi linh tinh.
Dư Uyển Nhu trợn mắt trừng cô, hướng Hàn Quang Húc nói, "Cậu đừng nghe cô ta nói bậy."
"Nga..." Hàn Quang Húc suy nghĩ nhẹ nhẹ gật đầu. Bị đại gia bao dưỡng? Như vậy hắn dư sức ra giá đoạt lấy nàng!
=====
"Tiểu Quân tới nhà chị đi, em gái chị vừa từ Anh đem về rất nhiều đồ trang điểm, về cùng chị xem xem. Em biết không, phụ nữ qua 25 tuổi làn da sẽ xấu đi, bây giờ da em còn trẻ, phải bảo dưỡng." Sau khi tan tầm Dư Uyển Nhu lôi kéo tay Hạ Quân Thần muốn dẫn nàng về nhà.
"Không được, chị họ còn ở ngoài chờ em."
"Vậy em gọi Lăng tổng đi về trước, mỗi ngày đều dính liền với em không thấy chán sao?" Dương Phàm chế nhạo nói.
Đôi mắt Hạ Quân Thần mỉm cười, vỗ nhẹ xuống tay Dương Phàm, nói, "Đừng nói bậy."
"Hạ Quân Thần em đúng là hiếm thấy! Gặp qua người chung tình, cũng không thấy ai chung tình như em. Nhiều soái ca theo đuổi em như vậy em đều từ chối, lại không thấy người yêu của em đối tốt với em xíu nào, đi làm về còn để cho người khác đón." Lời Dương Phàm khiến Hạ Quân Thần cảm thấy buồn cười, bà chị này, chị ấy mỗi ngày rất đúng giờ đợi đón nàng về nhà đấy, được chưa?
"Hạ Quân Thần! Chờ một chút!" Đang đi ra khỏi đại sảnh Hạ Quân Thần bị một giọng nam mạnh mẽ gọi lại, nhìn lại Hàn Quang Húc cầm bó hoa hồng đang hướng nàng thong thả đi tới.
Đứng thẳng tắp trước mặt Hạ Quân Thần, Hàn Quang Húc lấy trong túi áo ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xa xỉ, "Em đồng ý làm bạn gái tôi không?"
"Wow, dáng vẻ rất đẹp trai!"
"Vô cùng quyến rũ, hấp dẫn!"
Nhân viên đứng xung quanh xem náo nhiệt, tiếng thảo luận liên tiếp vang lên. Không ít người la hét ồn ào, còn huýt sáo, đồng loạt hô to, "Đồng ý đồng ý!"
Hạ Quân Thần không quen trở thành tiêu điểm của mọi người, ánh mắt quét một vòng xung quanh, lại trông thấy Lăng Khiêm Hi đứng ở góc khuất cách đó không xa nhìn mình.
Ánh mắt lướt qua người trước mặt, Hạ Quân Thần hơi gật gật đầu, cong lên một nụ cười nhẹ, nói, "Ngại quá, tôi không thể đồng ý, bởi vì tôi đã có người yêu." Sau đó đẩy đám người đi ra ngoài, nhẹ nhõm thở hắt ra. Sao vừa mới tan tầm lại có chuyện đây?
Hàn Quang Húc cầm bó hoa đứng tại chỗ, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, cô gái này, rất thú vị, hắn chưa từng bị người khác từ chối như vậy! Lần này không những không khiến hắn cảm thấy thất bại, ngược lại cho hắn càng nhiều dũng khí. Chỉ cần là cô gái Hàn Quang Húc thích, không bao giờ không chiếm được.