Cùng lúc đó.
Cửa thành Thiên Đô phủ.
Một thân ảnh phong trần mệt mỏi xuất hiện, cưỡi một đầu Địa Long Thú, mặt mũi xám xịt, ngẩng đầu nhìn ba chữ Thiên Đô phủ, lẩm bẩm: “Tới rồi!”
Thiên Đô phủ, ta tới rồi.
Vận khí của nàng không tệ lắm, dọc đường đi không có gì nguy hiểm, thế mà người khác nói rất nguy hiểm, không phải ta đã tới rồi sao?
Nàng đi đến cửa thành, không ít người nhìn về phía thân ảnh phong trần mệt mỏi này, đây là kẻ từ vùng hoang vu dã ngoại nào bò ra vậy?
Dơ quá!
“Dừng bước, giấy thông hành đâu?”
Thành vệ quân hô một tiếng, trên Địa Long Thú, Ngô Lam bẩn hề hề đào móc tìm kiếm, một tờ giấy chứng nhận bị nàng ném ra ngoài, “Đại ca, đến Đại Minh Văn Minh học phủ đi như thế nào?”
Binh lính nhìn thoáng qua giấy chứng nhận, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chuyển giáo sinh?
“Vào thành, đi thẳng khoảng 10 km rồi rẽ trái, tới đó hỏi người khác, Đại Minh Văn Minh học phủ đã rất gần rồi.”
“Cảm ơn!”
Ngô Lam lấy tay phẩy một cái, giấy chứng nhận quay lại vào tay, nàng cười một tiếng, Địa Long Thú nhanh chóng chạy như điên, trong chớp mắt đã biến mất.
Binh lính kinh ngạc, đây là một mình đi từ Đại Hạ phủ tới ư?
Gan quá lớn!
Trên đường đi rất nguy hiểm!
Ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp ngăn nắp, nàng khẽ cau mày, sau đó giãn ra, cười nhạt hỏi: “Có thể liên hệ với Chu Hồng Văn không? Ta là Ngô Kỳ Ngô gia Đại Hạ phủ!”
“Ngô Kỳ!”
Dường như binh lính đã từng nghe nói cái tên này, ánh mắt vừa động, ngay sau đó, một vị cường giả Lăng Vân cảnh nhanh chóng đi tới, cách thật xa đã lên tiếng: “Là Ngô đại tiểu thư ư, ngọn gió nào thổi Ngô nghiên cứu viên tới đây vậy?”
Ngô Kỳ cười nhạt: “Đi ngang qua, thuận tiện có chút việc muốn tìm Chu Hồng Văn nói chuyện.”
“Ngô tiểu thư, mời!”
Người nọ cực kỳ khách khí.
Thiên tài Ngô gia!
Người nọ đã nghe được tin tức, trên chiến trường Chư Thiên, nàng một kiếm giết chết ba vị Lăng Vân cảnh, thanh danh nháy mắt truyền khắp chiến trường Chư Thiên, độc chiến một vị thần tộc Lăng Vân tam trọng mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn chiếm thượng phong.
Mà nàng mới vừa vào Lăng Vân cảnh mà thôi.
Khôn nghĩ hôm nay đối phương lại tới Đại Minh phủ!
Một lát sau, ngoài cửa cung phủ thành chủ Chu gia, trưởng tôn của Chu Thiên Đạo - Chu Hồng Văn tự mình đi ra, y nhìn về phía Ngô Kỳ, tươi cười, kinh ngạc cảm thán: “Ngô Kỳ! Đúng là khách quý ít đến, vậy mà ngươi lại tới tìm ta, đúng là thụ sủng nhược kinh!”
Đại Hạ phủ, thế hệ Ngô Kỳ là thế hệ hoàng kim.
Chiến Tranh học phủ Hoàng Đằng, Văn Minh học phủ Ngô Kỳ, Hạ Ngọc Văn, Bạch Phong... Đều là thiên tài thanh danh hiển hách, dương danh khắp nơi.
Tuy rằng Hạ Ngọc Văn bị Bạch Phong đánh bại, gần đây trầm lặng hơn rất nhiều, nhưng hiển nhiên y không yếu, cũng là cường giả giết chóc thành danh, ở chiến trường Chư Thiên cũng đã có công giết chết rất nhiều vị cường giả Lăng Vân cảnh.
Bạch Phong thì không cần phải nói, trước đây không nổi tiếng, nhưng sau khi vượt cấp đánh bại Hạ Ngọc Văn, thanh danh của anh vang dội.
Từ khi Ngô Kỳ còn ở giai đoạn dưỡng tính đã vang danh thiên hạ, từng một mình đến chiến trường Chư Thiên giết chết một vị thiên tài Ma tộc, hút máu Ma tộc, đúc thân thể Thần Ma.
Mà nay, nàng trở lại chiến trường Chư Thiên, đánh chết Lăng Vân, độc chiến cường giả Thần tộc, thanh danh còn lớn hơn nữa.
Đương nhiên, thanh danh lớn nhất vẫn là Hoàng Đằng.
Yêu nghiệt!
Lăng Vân tứ trọng, thời gian trước mới vừa chém giết một vị cường giả Lăng Vân thất trọng, còn không phải tộc yếu, mà là một vị thiên tài cường giả Thần tộc, phút chốc danh tiếng của y đã truyền khắp chiến trường Chư Thiên, được dự đoán sẽ là Hạ Long Võ thứ hai.
Ngoại giới đồn đãi Hạ gia cố ý bồi dưỡng Hoàng Đằng, vị tướng chủ Trấn Ma Quân tiếp theo rất có thể chính là do Hoàng Đằng tiếp nhận chức vụ, đối với Hoàng Đằng mới tốt nghiệp không đến mấy năm mà nói, đây quả là thành tích nghịch thiên!
Tuy rằng Chu Hồng Văn là trưởng tôn của Chu Thiên Đạo, hậu duệ của vô địch, nhưng giờ phút này gặp Ngô Kỳ, y lại không dám có chút khinh thường nào.
Y rất trịnh trọng!
Thiên tài đỉnh cấp của Đại Hạ phủ mà đặt ở đại phủ khác, gần như có thể quét ngang cùng giai.
Ngô Kỳ mỉm cười nói: “Không ngờ Hồng Văn điện hạ còn nhớ ta, 8 năm trước gặp qua một lần, mà nay lại tới quấy rầy, có chút thất lễ!”
“Đừng nói vậy...”
Y còn chưa nói xong, Ngô Kỳ đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta hộ tống muội muội tới đây, nha đầu này không hiểu chuyện, kiên quyết muốn chuyển giáo vào Đại Minh Văn Minh học phủ, không biết bên ngoài hiểm loạn, cho rằng nơi chốn đều là nhà mình. Hôm nay ta tới đây là muốn xin điện hạ một cái nhân tình!”
“Lệnh muội chuyển vào Đại Minh Văn Minh học phủ ư?”
Chu Hồng Văn kinh ngạc, có chuyện này sao?
Ngô Kỳ đau đầu: “Đúng vậy, trong nhà cũng khuyên không được, không có biện pháp, chỉ có thể mặc kệ! Nàng còn nghĩ mình thật sự là nghiên cứu viên thiên tài, cảm thấy phương pháp hợp khiếu do nàng sáng tạo ra, Tô Vũ rời khỏi nàng, tới đây thì sẽ không sáng tạo ra công pháp được nữa, cho nên xung phong nhận việc, đến đây xây lại viện nghiên cứu Nguyên Thần...”
Chu Hồng Văn kinh ngạc, “Lệnh muội cùng Tô Vũ...”
Sắc mặt Ngô Kỳ khó coi: “Đồng học bình thường mà thôi, muội muội ta quá đơn thuần, bị Tô Vũ mê hoặc, Tô Vũ hỗn đản kia...”
Súc sinh!
Trước khi đi, hắn tặng muội muội một bộ văn quyết khai 72 khiếu.
Nói là thù lao cho muội muội mình, giải quyết 5 nan đề thì tính là một khiếu, tiền lương ấy là để giải quyết hơn 300 nan đề.
Hắn chạy thì thống khoái, mà muội muội mình, đó là tử tâm nhãn a!
Tưởng tượng đến còn hơn 300 nan đề chưa giải quyết, Tô Vũ khẳng định không thể thiếu được sự hỗ trợ của nàng, vậy là nàng liền khăng khăng đòi tới Đại Minh phủ!
Ngô Kỳ tức muốn chết!
Ánh mắt Chu Hồng Văn khác thường, Ngô gia... thật khí phách, muội muội của Ngô Kỳ cách xa mấy ngàn dặm mà theo tới đây, đây là muốn đuổi theo người trong mộng à?
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng y lại cười nói: “Ta biết ý ngươi, yên tâm đi, nếu lệnh muội đã tới Đại Minh phủ, đó chính là khách nhân của ta, ta sẽ an bài, sẽ không cho ai bắt nạt lệnh muội.”
Ngô gia là gia tộc đỉnh cấp.
Cường giả Nhật Nguyệt, cường giả Sơn Hải, thiên tài Ngô Kỳ.
Đây đều là cường giả!
Trong nháy mắt Chu Hồng Văn dâng lên vô số ý niệm, nếu có thể kéo toàn bộ Ngô gia đến Đại Minh phủ, Đại Hạ phủ có thể phái vô địch đánh tới hay không?
Thật là mê hoặc, nhưng đáng tiếc y không dám làm.
Đương nhiên, Ngô gia tự mình dời tới thì không thành vấn đề.
Ngô Kỳ là thiên tài, nếu có thể cưới nàng về Chu gia... Ý niệm này chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng Chu Hồng Văn khẽ động, lại không dám đề cập, nghe nói nữ nhân này thực bưu hãn, giết Đằng Không trong nháy mắt, hút máu Ma tộc, cắn đứt yết hầu đối phương, hung tàn đáng sợ làm sao.
Y cũng có chút chột dạ!
Cẩn thận người ta biết tâm tư của ngươi thì sẽ một kiếm chém chết!
Ngô Kỳ chắp tay, “Vậy đa tạ điện hạ! Hơn một năm sau, Tinh Vũ phủ đệ mở ra, nếu điện hạ có yêu cầu gì, Ngô Kỳ tất sẽ ra tay tương trợ!”
“Vậy thì tốt quá, đa tạ đa tạ!”
Chu Hồng Văn nói lời cảm tạ, có kẻ hung tàn như Ngô Kỳ hỗ trợ, vậy chuyến đi Tinh Vũ phủ đệ, tính an toàn có bảo đảm cực lớn.
Ngô Kỳ cũng mỉm cười, nhìn về phương xa, hướng Đại Minh Văn Minh học phủ, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên âm trầm!
Tô Vũ!
Ngươi chờ đó cho ta!
Hơn một năm sau, nếu ngươi đủ thực lực đi Tinh Vũ phủ đệ, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Đã sớm biết ngươi không phải người tốt, cá mè một lứa với Lưu Hồng, không ngờ ngươi lại dám thông đồng với muội muội ta, dụ dỗ muội muội ta từ Đại Hạ phủ chạy tới Đại Minh phủ!
Đến Đại Minh phủ, xa rời quê hương, không phải vạn bất đắc dĩ thì thiên tài nhà ai sẽ chạy đến đây?
“Đáng giận!”
Ngô Kỳ phẫn nộ, cực kỳ buồn bực, cái tên chỉ biết dụ hoặc muội muội ta, tên gia hỏa không biết xấu hổ!
Giống y như Liễu lão sư nhà ngươi, năm xưa dám đưa cô nãi nãi nhà ta vào tròng!
Đã sớm biết ngươi không phải người tốt, cá mè một lứa với Lưu Hồng, không ngờ ngươi lại dám thông đồng với muội muội ta, dụ dỗ muội muội ta từ Đại Hạ phủ chạy tới Đại Minh phủ!
Đến Đại Minh phủ, xa rời quê hương, không phải vạn bất đắc dĩ thì thiên tài nhà ai sẽ chạy đến đây?
“Đáng giận!”
Ngô Kỳ phẫn nộ, cực kỳ buồn bực, cái tên chỉ biết dụ hoặc muội muội ta, tên gia hỏa không biết xấu hổ!
Giống y như Liễu lão sư nhà ngươi, năm xưa dám đưa cô nãi nãi nhà ta vào tròng!