Tô Vũ nghĩ thuận miệng hỏi: "Phủ chủ, Kỷ thự trưởng kia là người thế nào vậy?"
"Kỷ Hồng à?"
Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm xưa y là bạn tốt của Lam Thiên, có thể là đã phát hiện bóng dáng Lam Thiên trên người tiểu đồ đệ của gã chăng? Hơn nữa y nghĩ ngươi có di tích thì hẳn Lam Thiên sẽ hiện thân, chắc y phát hiện ra bí mật gì của Lam Thiên rồi... Ta lười quản, đó là chuyện của Hạ gia, Kỷ Hồng cũng là kẻ khôn khéo, chẳng lẽ là phát hiện bí mật gì lớn, không tiện nói với Hạ gia nên mới tự đi điều tra?"
Chu Thiên Đạo suy đoán, Tô Vũ nghe vậy thì hơi động tâm một chút, bí mật lớn ư?
Bí mật gì nhỉ?
Thôi thôi bỏ đi, đây không phải chuyện của hắn.
"Hiện tại thế nào?"
Chu Thiên Đạo nghĩ tới chính sự, ông đề nghị: "Ta mang ngươi về Đại Minh phủ nhé?"
"Không cần đâu."
Tô Vũ trầm giọng nói: "Tự ta sẽ một đường xuôi nam, đi tới Thiên Đô phủ! Dọc theo con đường này, ta sẽ vạch trần Đơn thần văn nhất hệ, còn xin Phủ chủ đảm đương!"
"Đơn giản thôi, trước tiên ngươi cứ tự mình xử lý đi!" Chu Thiên Đạo gật đầu, "Cái khác thì ta không nói, hiện tại đang trong kỳ nghỉ, các đại học phủ sẽ nghỉ ngơi nửa tháng mới nhập học, ngươi tới Thiên Đô phủ trước khai giảng là được!"
Dứt lời ông lại bổ sung thêm: "Ta để lão Hầu đi theo ngươi, âm thầm đi theo, cẩn thận mới tốt, mặc dù xác suất Đại Minh phủ xảy ra vấn đề không lớn."
"Phiền toái Hầu thự trưởng!"
Hầu thự trưởng đứng bên cạnh chỉ lẳng lặng mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Tô Vũ lại lên tiếng: "Còn có ba đầu Đại Yêu kia vẫn phải làm phiền Phủ chủ bàn bạc với Hạ gia, dù cho không thể đưa trở lại Chư Thiên chiến trường, nhưng ta và sư tổ đều từng nhận lời thả tự do cho chúng nó. Không được thì đón tới Đại Minh phủ, chờ ngày nào đó có một số việc không còn là bí mật, ta sẽ thực hiện lời hứa!"
"Việc nhỏ thôi!"
Chu Thiên Đạo đáp ứng vô cùng thoải mái!
Mà giờ khắc này, sắc trời đã triệt để sáng choang, hôm nay là ngày 29 tháng 12.
"Ta đi về trước!"
Chu Thiên Đạo cũng không nói nhiều, ông thu lại đại trận, trong nháy mắt đã tan biến ngay tại chỗ.
Hầu thự trưởng khẽ cười, mở miệng nói: "Ta sẽ âm thầm đi theo."
"Làm phiền thự trưởng!"
"Khách khí!" Hầu thự trưởng cũng hết sức khách khí, rất nhanh đã biến mất ở trước mắt.
Tô Vũ nhìn ra khoảng không xa xa một hồi, sau đó tập trung tinh thần thu nạp chiến lợi phẩm, rồi quay người ném ra một đạo nguyên khí, trong nháy mắt bộc phát hỏa diễm, đốt cháy hết những thi thể vô dụng xung quanh!
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hướng Nam Nguyên, nhìn thoáng qua hướng trở về Đại Hạ phủ.
Hôm nay, ta phải rời đi.
Chính thức tiến vào Đại Minh phủ!
Chu Thiên Đạo, Chu gia càng rộng lượng hơn so với chính mình mong muốn, có lẽ là ngụy trang, nhưng mình đã không có lựa chọn nào khác.
"Đại Hạ phủ... Đại Hạ Văn Minh học phủ..."
Tô Vũ nỉ non một tiếng.
Hồi lâu sau hắn mới quyết tuyệt lắc đầu, nhảy lên một cái, cưỡi lên trên lưng Toan Nghê, quát: "Đi, tới Thiên Đô phủ!"
Ngày hôm đó, Tô Vũ bội phản Đại Hạ phủ, chính thức bước vào Đại Minh phủ.
...
Ngày hôm đó, bốn phương chấn động!
Tuyệt thế thiên tài của Đại Hạ phủ, Tô Vũ đã rời bỏ Đại Hạ phủ... Không, có lẽ nói đúng hơn là hắn bị buộc rời khỏi Đại Hạ phủ!
Tô Vũ một đường xuôi nam, vượt qua Tinh Lạc sơn, trong thành lớn gần Tinh Lạc sơn nhất, hắn công khai một bộ hình ảnh, trong nháy mắt chấn động cả Nhân cảnh!
Ngày đó, mấy chục vạn người thấy được những đoạn ghi hình không tưởng tượng nổi.
Tinh Lạc sơn xảy ra đại chiến!
Một trận chiến kinh thiên động địa!
Đơn thần văn nhất hệ, cầm đầu là Nhật Nguyệt và mấy chục Sơn Hải, cấu kết Vạn Tộc giáo, cấu kết Hộ Đạo giả vạn tộc ở Đại Hạ Văn Minh học phủ phục sát Tô Vũ!
Cuối cùng, Tô Vũ một mình chém giết nhiều vị Lăng Vân.
Chu Thiên Đạo tình cờ có việc đi ngang, Đại Minh phủ Chu gia ra tay hỗ trợ, chém giết hai vị Nhật Nguyệt, hơn mười vị Sơn Hải tại Tinh Lạc sơn!
Thiên hạ chấn động!
Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua có một trận chiến gần với trận chiến hủy diệt đa thần văn nhất hệ năm mươi năm trước nhất!
Hình ảnh bị cắt rất nhiều, tỉ như cảnh Nhật Nguyệt Ma Thần bức bách đám Vu Hồng đánh lén đã không còn, từ đầu đến cuối, trong con mắt của mọi người, Ma Thần cùng đám Kim Vũ Huy chính là cùng một bọn!
Phủ trưởng Cửu Thiên học phủ, Vu Hồng và nhiều vị Các lão, kể cả Các lão của Đại Thương phủ phản bội, tộc lão Vân Hổ tộc cũng phản bội...
Một ngày này, bê bối của Đại Hạ phủ truyền khắp thiên hạ, truyền khắp Nhân cảnh, thậm chí bắt đầu lưu truyền ra chư thiên vạn giới!
Bê bối động trời!
Một lần có nhiều cao tầng phản bội như vậy, mặt mũi của Đại Hạ phủ lần này đã mất sạch, uy nghiêm không còn sót lại chút gì!
Đại Hạ phủ, một trong ba đại phủ đứng đầu, dân phong hung hãn, vinh quang vô cùng, chỉ vẻn vẹn trong một ngày đã phong vân biến đổi, trở thành trò cười của thiên hạ, tiếng mắng chửi rợp trời!
Hôm qua, người Đại Hạ phủ còn đang tự hào vì Tô Vũ, hôm nay cũng không ai dám nhắc tới Tô Vũ nữa.
Dù họ tuy luyện Hợp Khiếu pháp thì cũng sẽ ôm trong lòng cảm giác khó chịu.
Thiên tài của Đại Hạ phủ lại bị vô số cường giả phục sát, cuối cùng không thể không thoát ly Đại Hạ phủ, một đường xuôi nam, tìm kiếm sự che chở từ Đại Minh phủ... Đây là nỗi sỉ nhục của con dân Đại Hạ!
Thiên hạ chấn động!
...
Ngày 30 tháng 12.
Năm 350 lịch An Bình, ngày cuối cùng của năm.
Mọi chuyện xảy ra ở Tinh lạc Sơn thuộc Đại Minh phủ đã triệt để truyền ra ngoài.
Bên cạnh Bách Cường lâu.
Ngô Gia phẫn nộ, thất vọng, tuyệt vọng, uể oải, cảm xúc của nàng gần như sụp đổ, lần lượt phát đi phát lại hình ảnh ở Tinh Lạc sơn.
Giọng nàng khàn đặc, phẫn nộ gào thét:
"Đại Hạ phủ không cho sư đệ ta sự công bằng sao?"
"Đại Hạ Văn Minh học phủ không cho sư đệ ta một lời công đạo nào sao?"
"Các ngươi bức hắn đi như thế, khiến cho hắn ly biệt quê hương, khiến cho hắn lang bạt khắp chốn mới vừa lòng?"
"Nhật Nguyệt giết hắn, Sơn Hải giết hắn, sư đệ ta từ khi nào lại có lỗi với các ngươi rồi?"
Ngô Gia khàn cả giọng, giọng nàng khản đặc, nhưng vẫn cố chấp gầm lên: "Hắn mới chỉ là dưỡng tính, hắn suy luận ra Hợp Khiếu pháp, không có chút che giấu nào, hắn dâng lên cho Hạ gia, Hạ gia liền đối xử với hắn như vậy à?"
"Phệ Hồn quyết hắn cũng cho Hạ gia, kể cả Văn Quyết đều đã cho Hạ gia, Hạ gia cứ thế coi thường hết thảy ư?"
"Phục sát ở Tinh Lạc sơn, nhiều người như vậy, nhiều phản đồ thế kia mà Đại Hạ phủ không một ai phát hiện?"
Nàng gào thét, rống giận!
Sư đệ đi rồi!
Một mình hắn, cô độc xuôi nam, ly biệt quê hương, rời đi Đại Hạ phủ đã sinh sống 18 năm, bỏ lại thân nhân, bỏ lại bằng hữu, bỏ lại sư trưởng, viễn phó tha hương.
Đại Minh phủ... Đó là một đại phủ khác.
Cách một phủ chính là cách một thế giới, cách một rãnh trời.
Tại Đại Hạ phủ có mấy ai sẽ đi đàm luận về Đại Minh phủ?
Bây giờ, sư đệ lại lẻ loi rời đi.
Nàng nhìn thấy sư đệ chém giết Chu Bình Thăng, nàng nhìn thấy sư đệ thổ huyết, thấy hắn bị Sơn Hải thần phù truy sát, dĩ nhiên, cảnh Lý Mẫn Du đỡ kiếm phía sau thì không thấy.
Đại Minh phủ... Đó là một đại phủ khác.
Cách một phủ chính là cách một thế giới, cách một rãnh trời.
Tại Đại Hạ phủ có mấy ai sẽ đi đàm luận về Đại Minh phủ?
Bây giờ, sư đệ lại lẻ loi rời đi.
Nàng nhìn thấy sư đệ chém giết Chu Bình Thăng, nàng nhìn thấy sư đệ thổ huyết, thấy hắn bị Sơn Hải thần phù truy sát, dĩ nhiên, cảnh Lý Mẫn Du đỡ kiếm phía sau thì không thấy.