Ở trong nhà cũ chờ đợi một hồi, sắc trời đã triệt để tối đen.
Đi ra khỏi căn hộ, hắn đóng cửa lại.
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười, hi vọng lần sau trở về, trong căn phòng nhỏ bé này sẽ có người, lão cha mà còn không về nữa thì cái nhà này đều sắp nát rồi.
Hắn ra khỏi cư xá, đi tới cửa thành.
Cửa thành có từng bóng người hiện ra.
Tô Vũ lặp lại lần nữa: "Các vị có thể chia ra hành động, cũng có thể cùng một chỗ với ta, đi cùng ta thì nguy hiểm tăng nhiều, hãy tự mình cân nhắc!"
Chu Hạo không dài dòng mà nói thẳng: "Ta đi giết yêu, không đi cùng ngươi đâu, giết yêu xong ta có thể trực tiếp hối đoái công huân tại Nam Nguyên không?"
"Có thể!"
Chu Hạo nhe răng cười: "Vậy tự ta đi một mình, không đi cùng ngươi!"
Cậu ta thật sự chỉ tới để giết yêu!
Trên đường đi, cậu đã giết không ít, hiện tại dù cho cậu không hỏi, Tô Vũ cũng không nói thì cậu cũng đã nhận ra dị thường, chuyện kế tiếp, cậu sẽ mặc kệ, cậu chỉ muốn đi giết yêu.
Mặt khác thì tự ngươi nhìn mà xử lý đi.
Tô Vũ mỉm cười, "Ta cho là ngươi sẽ đi với ta chứ!"
"Quá nguy hiểm!"
Chu Hạo chân thành đáp: "Ta mới là Vạn Thạch ngũ trọng thôi!"
Đúng vậy, Vạn Thạch ngũ trọng.
Cái tên này tiến bộ cũng rất nhanh chóng.
"Vậy được, tùy ý ngươi."
Chu Hạo cũng không nói nhảm, cầm theo một thanh đao trực tiếp ra khỏi thành, cậu chỉ cần giết chút yêu thú ở nơi này kiếm tiền là được rồi.
Còn việc Tô Vũ muốn làm gì thì cậu mặc kệ.
Trước đó cậu cảm thấy mình còn có thể giúp chút đỉnh, trả lại chút nhân tình, nhưng khi thấy được thực lực Tô Vũ và những Sơn Hải đó đột kích, cậu bèn hiểu rõ, mình vẫn nên né càng xa càng tốt.
Đây không phải việc cậu có thể xen vào!
"Kỷ Tiểu Mộng, ngươi thì sao?"
"Trần học trưởng nữa, các ngươi thì sao?"
Tô Vũ nhìn về phía những người khác.
"Cùng nhau đi!"
Tô Vũ gật đầu, đi chung thì cũng tốt, hắn đã mấy lần nhắc nhở, đến bây giờ đã tới Nam Nguyên mà bọn họ còn muốn đi theo hắn, vậy thì cứ thế mà làm thôi.
"Đi!"
Tô Vũ cưỡi trên lưng Toan Nghê, lần nữa xuất phát, cửa thành mở rộng.
Một đám học viên khác cũng đổi lại cưỡi ngựa đạp mây, dồn dập bắt kịp.
Một đường bay nhanh, cả nhóm tiến thẳng về phía Tinh Lạc sơn.
Sau khi họ rời đi không bao lâu, trên tường thành có thêm mấy bóng người.
"Đại nhân, cần đuổi theo không?"
"Không cần!" Lão nhân nói khẽ: "Chờ đi! Đằng trước sẽ ra khỏi phạm vi của Đại Hạ phủ, vô cớ tiến vào phủ khác thì không hợp quy củ!"
Vài vị Sơn Hải không lên tiếng, chờ ư?
Chờ cái gì?
Lão nhân không nói gì, ông khẽ hít một hơi, Hầu gia, ân tình mà ngài muốn bán hình như không bán được rồi!
Đây đại khái là lần đầu xảy ra tình huống như thế!
...
Mà Tô Vũ hiện tại đã mặc kệ hết thảy.
Nam Nguyên thành dần dần bị bỏ lại sau lưng!
Hắn không chờ đợi, không đề phòng nữa, thời điểm này sẽ không có ai ra tay với hắn.
Tinh Lạc sơn, hắn sẽ tới được!
Một đường bay nhanh, hơn hai giờ sau, một dãy núi to lớn hiện lên trước mắt hắn.
Đến Tinh Lạc sơn rồi!
Tinh Lạc sơn, Lạc Tinh Chi Địa.
Nghe đồn, năm xưa ở nơi đây có một ngôi sao to lớn rơi xuống, tạo ra một sơn cốc rộng rãi, bốn phía địa mạch nhô lên, thế nên mới sáng tạo ra cái tên Tinh Lạc sơn.
"Tinh Lạc Chi Địa, tên rất hay!"
Tô Vũ cười một tiếng, quả thực là rất hay.
"Vào núi đi!"
Tô Vũ quát nhẹ, sau đó hắn cấp tốc tiến đến hướng sơn mạch to lớn bên kia. Đến nơi rồi!
...
Bên ngoài Tinh Lạc sơn.
Khi đoàn người Tô Vũ vào núi, hư không bên ngoài khẽ chấn động.
"Thế mà lại ở nơi đây!"
Một đám Sơn Hải xuất hiện.
Vu Hồng cảm khái một tiếng, thì ra là di tích ở Tinh Lạc sơn!
Huyết La Sát cũng kinh ngạc, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại: "Ở đây cũng là lẽ thường, Tinh Lạc Chi Địa này vốn có một chút truyền thuyết. Lúc trước, Thiên Nghệ thần giáo chiếm đoạt Tinh Lạc sơn, Thiên Nghệ giáo chủ ngủ đông ở nơi đây nhiều năm, chẳng qua là không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị tận diệt."
"Tinh Lạc sơn quá lớn, trước hết cứ đi theo Tô Vũ đi." Vu Hồng thầm thì: "Ở đây cũng tốt, nằm ngoài Đại Hạ phủ!"
Một nơi rất tốt!
Cực kỳ tốt!
Đại Minh phủ là một đám cá ướp muối, ngươi chỉ cần không quá phận, không xâm phạm ích lợi của Đại Minh phủ thì đối phương sẽ chẳng thèm để ý tới ngươi.
Mà nơi này cũng không phải Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ sẽ không dễ quản.
Ở nơi đây thì quá tốt rồi!
Đâu chỉ Vu Hồng vui vẻ, những người khác cũng đều cảm thấy thế.
Huyết La Sát cười lớn: "Nơi tốt, Tô Vũ tựa như tinh thần (sao trời), thiên tư tung hoành, vùng đất này cũng xem như xứng với hắn!"
8 vị Sơn Hải cảnh!
Lúc bấy giờ Lý Các lão đã hội hợp.
Họ có 8 vị Sơn Hải, bên phía Tô Vũ lại chỉ có 6 vị, dù cho cộng thêm vị kia của Hạ gia thì cũng chỉ có 7 vị.
Nhưng chẳng có một ai là Sơn Hải hậu kỳ!
Đương nhiên, người Hạ gia kia trước mắt còn chưa biết thực lực là gì, cho tới bây giờ, đối phương vẫn chưa hiện ra tung tích.
Bất quá bọn hắn bên này lại có hai vị Sơn Hải thất trọng.
Nghe Huyết La Sát nói, Vu Hồng liền khinh miệt cười lạnh, "Tô Vũ còn không xứng với Tinh Lạc Chi Địa này."
Mấy người đều bật cười.
Huyết Nguyệt cười ha hả góp vui: "Tinh Lạc sơn đích thật là chỗ tốt, ở bên Đại Minh phủ, ai cũng biết Đại Minh vương Chu Thiên Đạo không xen vào chuyện bao đồng. Chu gia không có thực lực, Nhật Nguyệt cũng không tính là nhiều. Mấy đại học phủ có không ít Sơn Hải cảnh, nhưng chỗ này cách Thiên Đô phủ còn xa, lần này xem ra chúng ta đều có thể kiếm bộn!"
Dứt lời, Huyết Nguyệt nhìn về phía Vu Hồng, đoạn hỏi: "Chỉ mấy người chúng ta thôi sao? Còn có những người khác nữa không?"
Vu Hồng thản nhiên hỏi vặn lại: "Chúng ta còn chưa đủ à?"
Huyết Nguyệt không để tâm, Độc Nhãn lại nói: "Ta tập hợp một nhóm cường giả tán giáo làm bia đỡ đạn! Nhiều người thì Đằng Không hay Lăng Vân cũng có thể cuốn lấy Sơn Hải, những người khác tốt nhất cũng mang thêm chút kẻ yếu trông coi ở bên ngoài, phòng ngừa có người chạy trốn. Tinh Lạc sơn không nhỏ, một khi chạy trốn mà có chút năng lực giấu giếm được Sơn Hải dò xét, muốn tìm cũng rất khó!"
Độc Nhãn cười lạnh nói tiếp: "Chạy, cùng lắm thì chúng ta chuyển sang nơi khác sinh tồn, thế nhưng dù chúng ta muốn vào di tích thì cũng cần thời gian, cho nên, ngay từ đầu nhất định phải phong tỏa Tinh Lạc sơn!"
Huyết Nguyệt đồng ý: "Đúng, không chỉ như thế, còn phải phong tỏa truyền âm ở chỗ này!"
Sau đấy Huyết Nguyệt lại tỏ ra ngưng trọng: "Tuyệt đối đừng nghĩ là những người kia không mang truyền âm phù khoảng cách dài, nhất định không thể ôm tâm lý chờ may mắn. Một khi đối phương cầu viện, có Nhật Nguyệt đến giúp thì chính là phiền phức ngập trời! Tối thiểu chúng ta cần một hai vị Sơn Hải phụ trách phong tỏa lối đi truyền âm ở đây!"
Hai người này nói như thế, những người khác cũng không khỏi gật đầu, quả thực họ rất cần kẻ suy tính chu đáo.
Vu Hồng trấn an: "Phong tỏa truyền âm sẽ do người của chúng ta tới làm, yên tâm đi, sẽ không để cho tin tức ở đây tiết lộ ra ngoài."
"Thế thì không còn gì tốt hơn!"
Huyết Nguyệt lại nói: "Bất quá, người của các ngươi đến tốt nhất có thể thông báo cho chúng ta, bằng không đao thương không có mắt, ta cũng mặc kệ là địch hay bạn, không quen biết là giết, thế cũng đừng trách ta!"
Vu Hồng hừ lạnh một tiếng!
Huyết La Sát thấy thế vội vàng khuyên nhủ: "Các vị, lần này mọi người hợp tác, cơ hội khó có được, chớ vì một chút chuyện nhỏ mà hỏng giao tình."
"Giao tình?"
Huyết Nguyệt cười nhạo xem thường.
Phong tỏa đi!
Phong tỏa mới tốt!
Hắn lười nói thêm cái gì, mấy người cấp tốc trốn vào hư không, ẩn núp vào trong đó.
"Giao tình?"
Huyết Nguyệt cười nhạo xem thường.
Phong tỏa đi!
Phong tỏa mới tốt!
Hắn lười nói thêm cái gì, mấy người cấp tốc trốn vào hư không, ẩn núp vào trong đó.