Chẳng biết từ lúc nào Lưu đội trưởng đã đi tới bên cạnh Tô Vũ, y dùng tay trái dính máu loang lổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười khen ngợi: "Hôm nay ngươi làm tốt lắm! Về sau ngươi chính là chiến hữu của chúng ta, đồng sinh cộng tử! Lần sau gặp cha ngươi, ngươi cứ gọi y là chiến hữu cũ cũng không thành vấn đề!"
Tô Vũ nhếch miệng, miễn cưỡng bày ra sắc mặt tươi tỉnh cho Lưu Bình Sơn nhìn, bởi vì hắn thật sự cười không nổi.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta ăn phần cơm này, liếm máu trên lưỡi đao, sinh tử vốn là chuyện thường tình! Chết cũng không lỗ, dĩ nhiên, ngươi còn trẻ cho nên đến học phủ học tập cho giỏi, nỗ lực tu luyện, khi nào ngươi mạnh hơn thì mới càng giết được nhiều súc sinh hơn, đây mới là trách nhiệm của lứa trẻ các ngươi!"
Lưu đội trưởng nghiêm túc động viên hắn: "Đừng sợ, cũng đừng cảm thấy chúng ta thua lỗ, hai người đổi mười ba mạng, hoàn toàn đáng giá! Đến Chư Thiên chiến trường, nếu có thể giết địch mấy lần, thì đó chính là kiếm lời lớn!"
"Vạn Tộc giáo như nấm mọc sau mưa! Đại Hạ phủ năm nào mà không giết cho máu chảy thành sông!"
Lưu đội trưởng lại vỗ vỗ vai Tô Vũ, cười đầy dữ tợn, "Không muốn chết người, không muốn nhìn thấy đồng bào chết trận ở trước mặt thì phải cố gắng! Nếu ngươi là Đằng Không, vậy hôm nay sẽ không chết một ai cả, chúng ta già rồi, phế rồi nhưng ngươi còn có hi vọng và cơ hội!"
"Thành chủ già rồi, Liễu chấp giáo cũng già rồi. Ngươi hãy cố gắng sớm ngày thành Đằng Không, nếu ngươi có thể thành Đằng Không rồi trở lại, về sau lãnh đạo Nam Nguyên, có lẽ... chúng ta liền có thể chết ít người hơn!"
Đằng Không cảnh, đây là kỳ vọng mà Lưu đội trưởng dành cho Tô Vũ.
Đằng Không khó lắm sao?
Quá khó khăn!
Tối thiểu người ở Nam Nguyên đều cho là như thế, hằng năm không ít người tới Đại Hạ phủ bồi dưỡng, cuối cùng Đằng Không lại có mấy ai?
Chẳng qua là y đang khích lệ Tô Vũ, nhưng y cũng cảm thấy Tô Vũ thật sự có hi vọng đạt thành.
Khai Nguyên bát trọng!
Tiểu tử này dù cho không thể trở thành Văn Minh sư, mười mấy hai mươi năm sau, hắn cũng có hi vọng tiến tới Đằng Không, trở thành thiên kiêu, là niềm tự hào của Nam Nguyên.
Văn Minh sư quá xa, nhưng hy vọng trở thành Đằng Không lại rất rất lớn!
Nam Nguyên bản thổ đã bao lâu rồi không xuất hiện cường giả Đằng Không?
"Vâng!"
Tô Vũ gật đầu trịnh trọng, hắn muốn trở thành Đằng Không, không, hắn muốn mình còn phải mạnh hơn nữa!
Thứ lão sư chưa dạy hắn, hôm nay chi tiểu đội này đã tận mắt giáo dục hắn, đó chính là sinh tử!
Chiến hữu sinh tử, đồng bào sinh tử!
Tắm máu mà chiến, không phải là vì ai, không phải là vì cấp cao nào, mà là vì chính mình, vì những đồng bào phải tắm màu này, vì đồng bào đang chinh chiến không ngơi nghỉ trên Chư thiên chiến trường!
...
Quét sạch chiến trường, điều tra người của Vạn Tộc giáo.
Rất nhanh, hết thảy đều đã hoàn thành xong xuôi, Bắc tiểu đội ai ai cũng mang thương tích mà trở về.
Trên xe.
Lần này Tô Vũ và Lưu đội trưởng ngồi chung một xe, vết thương trên tay Lưu đội trưởng loang lổ vết máu, vị thiết huyết tráng hán này lại giống như không có cảm giác, ngồi một bên còn trêu ghẹo Tô Vũ: "Cha ngươi trước kia nói khoác y mới là Thiên Quân đã giết Vạn Thạch, toàn bộ Nam Nguyên đều biết, ngươi nhìn ta đi, lần này giết một tên Vạn Thạch, ta cũng không có đi khoe khoang như cha ngươi đâu."
Tô Vũ vốn còn có chút bi thương, nhưng bây giờ cũng bị vị đội trưởng này chọc cho bật cười.
Trước đó Lưu đội trưởng mang đến cho hắn cảm giác hết sức nghiêm khắc, khó gần, mà bây giờ y lại hoàn toàn khác biệt.
Tô Vũ mơ hồ hiểu được, hình như mình đã được vị nam tử anh dũng này tán thành rồi.
Trước đó ở trong mắt Lưu đội trưởng, hắn chính là thứ vướng víu, liên lụy, thời khắc mấu chốt không làm được gì còn cần Tập Phong đường tới bảo vệ mình, có khi còn làm xáo trộn bố trí đội ngũ.
Nhưng hôm nay, Tô Vũ lại thành công tạo ra huyễn cảnh để giết chết Vạn Thạch rồi.
Nếu không phải Tô Vũ quấy nhiễu đối phương trong nháy mắt, dù cho hôm nay vị Vạn Thạch kia vẫn chết thì Tập Phong đường cũng sẽ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Tô Vũ không tiện nghị luận về cha mình, hắn nói lảng sang chuyện khác: "Lưu Đội..."
"Gọi thúc là được!"
Lúc này Lưu đội trưởng không còn nghiêm túc nữa, tương đối thoải mái, cười bảo: "Người trong nhà, ngươi cũng không phải đội viên Tập Phong đường, đừng khách khí!"
"Lưu thúc." Tô Vũ cũng không làm trái ý, mang theo một chút nghi ngờ nhận xét: "Người của Vạn Tộc giáo lần này không ít, còn có một vị Vạn Thạch tọa trấn, lúc ấy nếu tập hợp hợp lại cùng nhau ở trong tiểu viện hợp sức chống cự, ta nghĩ Tập Phong đường sẽ không dễ dàng bắt được đối phương như thế."
Lưu đội trưởng gật đầu, "Đúng vậy. Nếu chúng trú đóng trong tiểu viện, có Vạn Thạch tọa trấn, chỉ cần người phía trước đứng vững một hồi rồi sau đó Vạn Thạch tập kích, Bắc tiểu đội lần này chỉ sợ sẽ phải tổn thất hơn phân nửa."
"Vậy..."
"Ngươi muốn hỏi vì sao chúng lại ngu như vậy, phân tán chạy trốn?"
Lưu Bình Sơn lộ ra ý cười miệt thị, "Bởi vì bọn chúng sợ chết! Người của Vạn Tộc giáo ai mà không sợ chết? Trú đóng hợp sức? Trú đóng vậy liền đại biểu người phía trước phải liều mạng, dựa vào cái gì lại bắt ta đi liều mạng? Tai vạ đến thì phần mình mình chạy, ta không đánh được thì ta chạy, chạy rồi liền có hi vọng sống sót. Nhưng nếu như ở lại thủ, người cản ở phía trước chắc chắn phải chết!"
Lưu Bình Sơn khinh thường nói: "Vạn Tộc giáo có tinh nhuệ, thực lực tương đối mạnh mẽ! Nhưng không có lòng tử chiến, không có suy nghĩ chắc chắn phải chết, dĩ nhiên, có mấy giáo hội điên cuồng thì có người như vậy, nhưng phải chiến tranh quy mô lớn thì mới có thể đầu nhập."
"Loại tiểu đoàn đội như ngày hôm nay thì ngươi đừng hy vọng chúng sẽ đi liều mạng vì ai, đánh chém thì vẫn được nhưng chỉ cần cảm giác có khả năng thất bại, có khả năng phải chết, những người này trong nháy mắt liền sẽ sụp đổ!"
Lưu Bình Sơn nhìn về phía Tô Vũ, chân thành nói: "Cho nên ta nói Vạn Tộc giáo chẳng qua là lũ gió chiều nào theo phe chiều đó! Bọn hắn dù có nhiều cường giả hơn nữa thì chỉ cần gặp cản trở, lập tức sẽ sụp đổ! Mà quân đoàn nhân tộc chính quy tuyệt đối sẽ không như vậy! Xuôi gió cầm quân có thể đánh, cuộc chiến tuyệt cảnh cũng có thể đánh!"
"Chiến tranh kỳ thật bao quát nhất là khí thế!" Lưu Bình Sơn nhìn Tô Vũ, đột nhiên nghiêm sắc mặt, "Chỉ cần khí thế này còn, dù cho thực lực không bằng đối phương thì vẫn có hi vọng lật ngược tình thế! Cuộc chiến tuyệt xử phùng sinh, lấy ít thắng nhiều luôn có khí thế ấy tồn tại! Ngươi giết nhiều người của ta hơn nữa thì ngươi cũng không đánh gục nổi ta!"
"Quân đoàn tinh nhuệ của Nhân tộc tỉ như Long Võ vệ của Đại Hạ phủ dẫu chiến đến người cuối cùng đều rất khó sụp đổ! Nhưng một số binh đoàn tạp nham dù hao tổn chỉ cần vượt qua một thành thì rất có khả năng một nhánh mười vạn đại quân liền triệt để tàn lụi!"
"Trên chiến trường, tử chiến đến cùng chung quy là số ít!"
Lưu Bình Sơn suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Nếu như về sau ngươi có cơ hội tới Chư Thiên chiến trường, ngươi sẽ phát hiện nếu là hai quân đoàn vạn người gặp nhau, sinh ra hàng loạt tử thương, tử thương lớn nhất không phải chính diện trên chiến trường, mà là thời khắc sụp đổ kẻ địch lại truy sát đến."
"Cho nên, binh sĩ nhân tộc tiến vào Chư Thiên chiến trường, điều đầu tiên được dạy chính là không được sụp đổ! Công kích ở tuyến đầu tuyệt đối đều là lão binh, là lão binh từ mười năm trở lên, là những người tinh nhuệ nhất, là những người dù tử thương hơn phân nửa cũng sẽ không đầu hàng hay bỏ chạy!"
"Nếu tân binh xông pha ở tiền tuyến, một khi thương vong thảm trọng, toàn bộ quân đoàn đều sẽ bị họ kéo sụp, quân đoàn bị người một nhà kéo liên lụy cũng không phải chỉ một hai cái!"
Tô Vũ gật đầu, Lưu Bình Sơn đã giải thích cho hắn điểm khó hiểu.
Lúc trước hắn còn đang mãi suy nghĩ, hôm nay nếu Vạn Tộc giáo không hoảng hồn, cái gã Vạn Thạch kia có phải là có chút ngốc hay không, vì sao lại muốn trốn, dứt khoát dẫn người giết ra thì khả năng chạy thoát sẽ lớn hơn, thậm chí còn có thể chuyển bại thành thắng.
Hiện tại rốt cục đã hiểu rõ, then chốt là vì bọn chúng sợ chết.
Không ai không sợ chết, chẳng lẽ đám Lưu Bình Sơn không sợ sao?
Sợ chứ!
Nhưng chủ yếu vẫn là ở chỗ kiên trì, tín niệm, dám chiến!
"Lưu thúc, quân đoàn nhân tộc ở trên Chư Thiên chiến trường là mạnh nhất sao?"
Hiện tại rốt cục đã hiểu rõ, then chốt là vì bọn chúng sợ chết.
Không ai không sợ chết, chẳng lẽ đám Lưu Bình Sơn không sợ sao?
Sợ chứ!
Nhưng chủ yếu vẫn là ở chỗ kiên trì, tín niệm, dám chiến!
"Lưu thúc, quân đoàn nhân tộc ở trên Chư Thiên chiến trường là mạnh nhất sao?"