Đoàn người Tô Vũ tiếp tục lên đường.
Cùng lúc đó.
Độc Nhãn gặp được Huyết Ngạc, nó lười nói nhảm mà thẳng thắn luôn: "Đi giết Tô Vũ đi, gây ra hỗn loạn, chia cắt bọn hắn!"
Huyết Ngạc chính là cường giả Huyết Hỏa giáo ngày xưa, khi Tô Vũ nhập học thì gã đã từng tổ chức Vạn Tộc giáo đánh giết đội ngũ thiên tài của Bắc Phong thành, bây giờ gã đã phản bội Huyết Hỏa giáo, tổ chức ra một nhóm người chuẩn bị thành lập Thiên Nghệ thần giáo.
Giờ phút này, sắc mặt Huyết Ngạc rất khó coi, nhìn thoáng qua vị Lăng Vân bên cạnh, hỗn đản kia dám hố chính mình!
Sau lưng thế mà còn có một vị Sơn Hải cảnh!
"Đại nhân..."
Huyết Ngạc nở nụ cười đáp: "Đánh giết Tô Vũ dĩ nhiên không có vấn đề gì! Nhưng mà bây giờ đối phương có Sơn Hải cảnh hộ đạo, chúng ta có rất ít người trên Đằng Không, đi phục kích hắn thì chính là đi chịu chết, đại nhân, căn bản ta làm không được chuyện chia cắt bọn hắn.”
Gã không muốn đi chịu chết!
Gã cũng không phải đám đần độn phía dưới kia, gã biết được một chút tình hình, bên cạnh Tô Vũ nhiều cường giả như vậy, nhất định phải đi chịu chết làm gì?
Vẻ mặt Độc Nhãn băng hàn, "Ngươi muốn phản kháng ta?"
"Không dám!"
Huyết Ngạc giả lả cười: "Đại nhân, chính diện đánh giết thì ta cảm thấy không có tác dụng quá lớn, ngoại trừ chịu chết thì cũng không có ích gì."
Độc Nhãn oán thầm, ta chính là muốn cho các ngươi đi chịu chết.
Tô Vũ nói, giết nhiều thêm mấy tên sẽ giúp hắn luyện công, thuận tiện cho hắn kiếm chút tiền, ngươi thế mà biết ta muốn các ngươi đi chịu chết à?
Không dễ dàng chút nào a!
Không phải nói Huyết Hỏa giáo toàn là đồ điên sao?
Tùy tiện lừa gạt một thoáng liền nguyện ý đi chịu chết, cái tên này sao không nguyện ý phối hợp nhỉ?
Huyết Ngạc thấy Độc Nhãn nhíu mày, vội vàng nói: "Dĩ nhiên, ta biết ý của đại nhân, đại nhân muốn chia cắt đám người kia, sau đó đánh giết từng tên, đúng không?"
"Nếu cố tấn công thì ta cảm thấy rất khó tách bọn hắn ra, muốn chia cắt đám Sơn Hải kia thì phải tách những tên vạn tộc học viên mà chúng bảo hộ mới được. Sơn Hải là Hộ Đạo giả của chúng, học viên tách ra mới có thể làm cho Sơn Hải tách ra."
Độc Nhãn u lãnh nói: "Ý của ngươi là gì?"
"Trước đó ta cũng đã quan sát một thoáng, đối phương có Vân Hổ, Hồ tộc, Man Ngưu… đại nhân biết nước bọt của Thiên Hồ chứ?"
Ánh mắt Độc Nhãn khẽ động, "Biết!"
Huyết Ngạc thì thầm: "Ta có thứ này! Tuy rằng nó không có gì tác dụng gì quá lớn, đối với các chủng tộc khác là như thế, thế nhưng đối với Hồ tộc thì nước bọt của Thiên Hồ lại có lực hấp dẫn cực lớn. Nghe nói có khả năng tinh luyện huyết mạch của bọn chúng, để huyết mạch của chúng biến đổi, mà Hồ tộc cực kỳ nhạy cảm với thứ này, dù cho cách mấy chục dặm, đối phương cũng có thể ngửi thấy."
Ánh mắt Độc Nhãn nghiền ngẫm nhìn Huyết Ngạc.
Huyết Ngạc cười ha hả: "Đại nhân, nhằm vào từng tên một, trước tiên dụ Hồ tộc ra! Hiện tại, một vị Lăng Vân đi đánh giết Tô Vũ, mang theo nước bọt Thiên Hồ, cách thật xa liền cảm nhận được mối nguy mà chạy. Ngài nói xem, cường giả Hồ tộc có đi truy sát không?"
Độc Nhãn cau mày: "Đối phương biết nguy hiểm sẽ không tùy tiện đuổi theo! Dù cho đuổi theo thì khả năng cao là cũng không chỉ có một vị Sơn Hải cảnh!"
Biện pháp của gã không tệ, mấu chốt là trước đó đã bị giết một vị Lăng Vân, bây giờ đối phương chưa chắc sẽ tách đội đuổi ra ngoài.
Sớm biết thì đừng vội giết Thiết Dực điểu, nói không chừng còn thật sự có thể dẫn dụ tên Sơn hải của Hồ tộc.
Đáng tiếc, lúc trước nó không biết Huyết Ngạc có thứ đồ chơi kia, nước bọt Thiên Hồ nhằm vào mục tiêu quá ít, dưới tình huống bình thường, nhân tộc cơ hồ sẽ không cất giữ, đối phương lại lấy ở đâu ra?
"Đại nhân, thử một chút xem thế nào." Huyết Ngạc thuyết phục: "Trước cứ đưa pháo hôi đi thử xem, giảm bớt lòng đề phòng của chúng, qua mấy lần, những người kia chưa hẳn nhớ rõ nguy hiểm trước đó, tên Sơn Hải Hồ tộc có thể chịu được nhưng tiểu hồ ly nhà hắn thì chưa hẳn có thể chịu nổi!"
Độc Nhãn chất vấn: "Đối phương chưa chắc sẽ rời khỏi vị trí, mà là giật dây cho đội ngũ cùng đi, đây chẳng phải là tiện nghi bọn hắn à?"
Huyết Ngạc không cho là đúng, "Cứ thử một lần xem. Đại nhân, dù thất bại thì cũng không mất mát gì lớn. Nước bọt Thiên Hồ vốn chẳng mấy tác dụng, chỉ có hiệu quả đối với Hồ tộc, thật sự bị đối phương cầm đi thì chúng ta cũng không tổn thất là bao."
Huống chi đó còn là đồ của ta!
Ngươi gấp cái gì!
Ngược lại mình không phải đi chịu chết là được, gã không muốn đi tìm chết, bên kia có nhiều vị Sơn Hải lắm.
Độc Nhãn yên lặng một hồi, gật đầu, "Ngươi mang theo nước bọt Thiên Hồ đi thử xem, ngươi sợ chết, vừa vặn có thể dụ đối phương ra!"
Huyết Ngạc thầm mắng một tiếng!
Gã vừa muốn nói gì, Độc Nhãn bỗng nhiên bắt được gã, sau một khắc, một tia âm u từ trong con mắt thứ ba bắn ra, rơi xuống ở trên người Huyết Ngạc.
"Nếu ngươi chạy, trừ phi ngươi có thể ngăn cản Ma Đồng chi hỏa, bằng không, chân trời góc biển thì ngươi cũng phải chết!"
Huyết Ngạc thầm mắng trong lòng!
Súc sinh này tốt nhất bị người ta giết chết tại đây, bằng không, về sau mình sẽ khó sống.
...
Đánh giết vẫn cứ tiếp tục.
Tô Vũ dần dần tới gần Thiên Thủy thành, mà trên đường đi lại đụng độ thêm vài lần tập kích, dĩ nhiên, thực lực đối phương không mạnh, tối đa cũng chỉ là Đằng Không cảnh.
Đều là một đám Vạn Tộc tán giáo, chúng căn bản không biết tình huống như thế nào, ngay cả việc Tô Vũ có Sơn Hải hộ đạo thì chúng đều chưa hẳn đã biết.
Phải nói, xác định là chúng không biết.
Bằng không chúng cũng không có lá gan tới tập kích Tô Vũ.
Bất quá từ khi Tô Vũ chém giết một nhóm người, người tới tập kích đều là có đi không về, dần dần, loại tập kích này ít đi hẳn, đám cường giả tán giáo kia cũng đều cảm nhận được mối nguy.
Mà trong đội ngũ, giờ phút này Bạch Sách thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về một phương hướng.
Y ngửi được!
Những người khác không có cảm giác gì, nhưng thân là Hồ tộc, y ngửi được mùi vị kia, nước bọt Thiên Hồ!
Mấy chục dặm bên ngoài có người đang đi theo bọn họ.
Then chốt ở chỗ, đối phương mang theo nước bọt Thiên Hồ.
Huyết mạch của y hơi rung động.
Là bẫy hay là có người vô tình mang theo thứ đí, kẻ kia không dám tới tập kích nên một đi theo đằng sau?
Tộc lão hẳn cũng cảm nhận được!
Khi đội ngũ dừng lại, người phía sau kia cũng ngừng.
Chỉ là xa xa bám theo bọn hắn, không bắt kịp cũng không tiến lên trước.
Loại cảm giác huyết mạch sôi trào khiến Bạch Sách hiện tại rất khó chịu.
Phía trước, Tô Vũ bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Bạch huynh, ngươi bị thương rồi à?"
Bạch Sách lắc đầu, "Không có, chỉ là ta hơi bận tâm, có phải đằng sau còn có cường giả đi theo chúng ta hay không?"
"Không sao!"
Tô Vũ cười lạnh: "Đến mức độ này, chúng ta chỉ cần không rối tung lên, cũng không phân tán, muốn đối phó 6 vị Sơn Hải cảnh sẽ không dễ dàng như vậy!"
Tô Vũ nhìn về phương xa, mở miệng nói: "Còn có hai giờ nữa là tới Thiên Thủy thành! Chúng ta không vào thành, miễn cho mang lại phiền toái cho bọn họ. Chúng ta sẽ đi đường vòng, thêm mấy giờ nữa liền có thể đến Nam Nguyên!"
Bạch Sách không nói gì.
Cảm giác huyết mạch sôi trào càng ngày càng mãnh liệt!
Đáng chết!
Nước bọt Thiên Hồ!
Y muốn thứ kia, nhưng hiện giờ rốt cuộc có nên nói ra hay không?
Nói, Tô Vũ sẽ đáp ứng phối hợp y đi bắt tên cường giả kia sao?
Đại khái là sẽ không!
Khả năng đây chính là bẫy!
Bạch Sách trấn áp huyết dịch sôi trào trong cơ thể, là bẫy thì y không nên động tâm, tộc lão cũng không cần động tâm, khẳng định là bẫy.
Bạch Sách lần lượt an ủi chính mình, không phải chỉ là nước bọt Thiên Hồ thôi sao?
Mặc dù rất trọng yếu, thế nhưng ta không quan tâm!
Đại khái là sẽ không!
Khả năng đây chính là bẫy!
Bạch Sách trấn áp huyết dịch sôi trào trong cơ thể, là bẫy thì y không nên động tâm, tộc lão cũng không cần động tâm, khẳng định là bẫy.
Bạch Sách lần lượt an ủi chính mình, không phải chỉ là nước bọt Thiên Hồ thôi sao?
Mặc dù rất trọng yếu, thế nhưng ta không quan tâm!