Hư không khẽ chấn động, hai vị cường giả đều bay tới hướng ngọn núi lớn kia.
Tô Vũ cũng không nhiều lời, hắn ngồi xuống, lấy từ trên người Toan Nghê chút gì đó để ăn, một mình bắt đầu nhai nuốt.
"Ngươi ăn cái này à?"
Lúc hắn đang ăn, thiếu niên Thiên Mã tộc đi tới, kỳ quái hỏi: "Ngươi ăn không nổi thức ăn ngon sao?"
"..."
Tô Vũ không muốn để ý đến cái tên này, đồ mà đám ngựa các ngươi ăn thì ta chưa hẳn ưa thích.
"Tô Vũ, ngươi mở nhiều khiếu huyệt như thế thì có hữu dụng không? Với thiên phú của ngươi, nếu mà không mở nhiều khiếu huyệt thì có lẽ đã sớm đến Đằng Không rồi!"
Tô Vũ cười nhạt: "Đằng Không? Ta giết Đằng Không cũng không ít, hữu dụng không?"
Được rồi, không có lời gì để phản bác.
Bên kia, Hạ Thanh cũng mang một ít gì đó đi tới, đưa chút thức ăn cho Tô Vũ, Tô Vũ khoát tay: "Các ngươi ăn đi, ra ngoài chớ ăn đồ của bất luận người nào, chỉ ăn thứ mình chuẩn bị là tốt nhất, đây là cách sinh tồn căn bản."
Lời này còn chưa nói hết, tay của thiếu niên Thiên Mã tộc chợt khựng lại. Tên kia còn đang muốn nhận đồ ăn từ Hạ Thanh đây này.
Hạ Thanh cũng không để ý, không đưa đồ ăn cho hắn nữa, nàng vuốt vuốt mái tóc tán loạn, đoạn hỏi: "Tô huynh, cách Nam Nguyên còn bao xa?"
"Thuận lợi thì đêm nay có thể tới."
Nói xong, Tô Vũ truyền âm cho nàng: "Nhắc nhở các vị tiền bối cẩn thận một chút, nhất là bên chỗ chúng ta, hiện tại Sơn Hải đều đã xuất hiện, ta lo lắng là có người đoán được cái gì!"
Hạ Thanh bất động thanh sắc, gật gật đầu.
Nàng ngoài miệng nói: "Tô huynh, bây giờ còn ở trong Đại Hạ phủ nên vẫn được bảo đảm, ra khỏi phủ thì sẽ không quá an toàn. Tô huynh, chúng ta giết yêu, không cần xuất phủ chứ? Ta nghe nói Nam Nguyên nằm gần biên cảnh, xuất phủ thì phiền toái rất lớn."
"Xem tình huống đã."
Tô Vũ thấy những người khác đang dỏng tai nghe thì liền nói: "Nam Nguyên gần Đại Minh phủ, dưới tình huống bình thường thì chúng ta sẽ không ra khỏi phủ, thế nhưng nếu là yêu loạn bùng nổ từ Đại Minh phủ bên kia thì khả năng là ta cần phải đi xử lý sạch, dĩ nhiên, nếu mọi người cảm thấy không an toàn thì cứ lưu lại Nam Nguyên cũng không có vấn đề…"
Hắn còn chưa dứt lời, ngọn núi lớn phía trước bỗng nhiên bùng nổ nguyên khí va chạm kịch liệt!
Hư không chấn động một cái, vài vị Hộ Đạo giả dồn dập hiện thân, ngưng trọng nhìn về phía bên kia.
"Đáng chết, là gia hỏa Thị Huyết tộc!"
Một vị trung niên trên mặt có bộ lông màu đen quát một tiếng, tỏ ra hơi nôn nóng.
Lão nhân Vân Hổ tộc cấp tốc nói: "Đừng rối tung lên, không sao đâu, chỉ mỗi hắn thì không làm gì được lão Thiên Mã!"
Dứt lời, lão lại trấn an mọi người: "Tạm thời quan sát, lão Thiên Mã cầu viện thì lại nói, bên này không thể tách rời các vị chủ tử!"
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng thì lão đang cười nhạo.
Lão Thiên Mã bị giết thì thôi!
Vừa vặn tiết kiệm được chút sự tình!
Lúc bấy giờ, hai vị Sơn Hải trong nháy mắt giao chiến cùng một chỗ, Huyết Nguyệt mạnh mẽ tập kích đã làm thương tổn đối phương, bất quá lão Thiên Mã có thực lực cường hãn, không đến nỗi rơi vào thế hạ phong.
Hai người giao thủ đến khai sơn phá biển, sông núi nổ tung.
Một lát sau, Huyết Nguyệt đang đánh thì chợt bỏ chạy, bởi vì Cự Sơn bỗng xuất hiện!
"Đuổi theo!"
Cự Sơn quát một tiếng, lão Thiên Mã cũng vội vàng đuổi theo hướng Huyết Nguyệt đang bỏ chạy tán loạn!
Đám Vân Hổ thầm than một tiếng, đáng tiếc!
Suýt nữa thì quên mất Cự Sơn!
Lão Thiên Mã bên này xem như đã vô sự.
"Khả năng là sẽ có!"
Lão đại không nhiều lời, trong lòng y thở dài, tầm mắt nhìn về phía Tô Vũ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do vị này ban tặng, hôm nay nơi này chết bao nhiêu người, chỉ sợ đều là nằm trong mưu tính của Tô Vũ.
Hậu sinh khả uý!
Thiết Dực điểu nhất tộc chết, không phải là tính toán của hắn sao?
Bỗng nhiên lại toát ra hai vị đại yêu Sơn Hải cảnh!
"Khả năng là sẽ có!"
Lão đại không nhiều lời, trong lòng y thở dài, tầm mắt nhìn về phía Tô Vũ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do vị này ban tặng, hôm nay nơi này chết bao nhiêu người, chỉ sợ đều là nằm trong mưu tính của Tô Vũ.
Hậu sinh khả uý!
Thiết Dực điểu nhất tộc chết, không phải là tính toán của hắn sao?
Bỗng nhiên lại toát ra hai vị đại yêu Sơn Hải cảnh!