Hôm nay Hoàng lão nói quá nhiều, thậm chí nói một chút chuyện chạm đến thứ cấm kỵ, ông trầm giọng nói: "Đại Chu phủ... Chu gia... Aiii, một nhà hai, ba vị vô địch... Ha ha... Chu Phá Long muốn chứng đạo? Chu Phá Thiên muốn chứng đạo? Đều kìm nén đi!"
Ông cười đến có chút tùy ý, "Đừng oán Hạ gia, không phải ta nói đỡ cho Hạ gia, Hạ phủ chủ muốn chứng đạo nên giờ phút này không thể đắc tội quá nhiều người, bằng không... Hắn chắc chắn phải chết!"
Chắc chắn phải chết!
Tô Vũ chấn động trong lòng!
"Hắn không thể biểu hiện ra thái độ gì, không thể biểu hiện ra khuynh hướng nào, dù cho trong lòng của hắn không cam tâm, không tình nguyện thì hắn cũng không thể!"
"Vì chứng đạo thành công!"
Ông nhìn về phía Tô Vũ, dáng vẻ uể oải khó tả: "Chỉ đơn giản như vậy, ngươi rõ chưa? Mà Chu gia thì không có cố kỵ này, Đại Minh vương cũng rất mạnh, thế nhưng Chu Thiên Đạo mà muốn tiến vào vô địch... Cho hắn thêm trăm năm lại nói! Cho nên, Chu gia sẽ ít cố kỵ đi rất nhiều, rất nhiều người thậm chí sẽ cầu xin bọn hắn. Tô Vũ, ngươi hiểu chưa?"
Tô Vũ gật gật đầu, giờ khắc này, rất nhiều nghi hoặc trong nháy mắt đều đã hiểu rõ!
Vì chứng đạo!
Hết thảy chỉ vì chứng đạo!
Vì chứng đạo, Hạ Long Võ thối lui ra khỏi sân khấu, vì chứng đạo, Đại Hạ phủ không biểu hiện ra thái độ đối địch với vạn tộc, vì chứng đạo, Hạ gia lúc này không thể đi đắc tội với kẻ khác, chỉ có thể chờ!
Cho nên, Hạ gia bảo hắn chờ.
Hạ gia không phải nhìn không ra tầm quan trọng của Tô Vũ nhưng Hạ gia vẫn để cho hắn chờ, dù cho Tô Vũ cung cấp một ít gì đó thì vẫn là kết quả phải chờ đợi.
Chờ Hạ Long Võ chứng đạo thành công đã rồi lại nói!
Hắn bừng tỉnh đại ngộ!
Hết thảy nghi hoặc, giờ khắc này Tô Vũ đều đã hiểu rõ.
Hạ gia... Hắn vẫn cảm thấy thái độ Hạ gia kỳ quái, bây giờ nghe Hoàng lão nói chuyện, hắn đã triệt để hiểu rõ!
Tô Vũ yên lặng, bỗng nhiên hỏi: "Vậy thái độ của phủ trưởng thế nào?"
"Không kém bao nhiêu đâu, cũng phải tranh thủ thời gian cho Hạ gia, phủ trưởng cho dù muốn thanh tẩy thì cũng không phải hiện tại, chờ, một hai năm nữa có lẽ sẽ có kết quả."
Tô Vũ thấy lòng đắng chát.
Chờ!
Một hai năm dài lắm sao?
Không dài!
Nhưng đối với hắn mà nói, hắn không muốn chờ, cho hắn đủ đồ vật, đủ tài nguyên, đủ vốn liếng thì hắn rất nhanh có khả năng tiến bộ đến Đằng Không, Lăng Vân thậm chí Sơn Hải.
Hắn hiểu được, nếu lúc này hắn làm ra chút cử động thì có lẽ sẽ làm rối loạn bố trí của hai bên.
Như vậy, có lẽ chính mình rời đi lại càng phù hợp với ích lợi của bọn hắn, cũng càng phù hợp với ích lợi của mình.
Hắn đã quá coi trọng bản thân!
Mình tại Đại Hạ phủ biểu hiện ra càng ưu tú, càng bị người oán hận, có lẽ càng khiến bọn họ khó xử.
Tô Vũ cười, gật đầu rồi nhìn về phía Hoàng lão, "Hoàng lão, ta đã hiểu."
Rời đi, giống như đã thành kết quả nhất định.
Chỉ là xem có nên tới Đại Minh phủ hay không.
Đại Minh phủ... quá xa lạ.
Đại Minh vương, Chu Thiên Đạo... Còn có Bạch gia, nhà của lão sư Bạch Phong hình như cũng tại Đại Minh phủ.
Tô Vũ nhếch miệng mỉm cười, nhìn về phía sư tỷ đang đứng yên lặng ngoài cửa, bỗng nhiên có chút xót xa.
Ta phải đi!
Sư tỷ có đi cùng ta không?
Sư bá chỉ sợ là sẽ không đi, sư bá hẳn là có thể chiếu cố tốt sư tỷ nhỉ?
Còn có sư tổ ở đây nữa!
Cả Ngô Lam ngốc nghếch kia... Cô nương này có Ngô gia ở đây thì cũng tốt, mình ở lại sẽ chỉ trêu chọc đủ loại phiền toái, những người như Ngô Nguyệt Hoa có lẽ vẫn phải ra mặt cho mình, trêu chọc không ít phiền toái.
Hạ Hổ Vưu thì không cần hắn lo lắng, cậu là con trai của Hạ Long Võ, cần gì tới lượt hắn lo lắng cho cậu ta?
Còn có Trịnh Vân Huy, Khương Mục...
Đều không cần hắn lo lắng!
Tô Vũ cười nhạt, sự tồn tại của hắn ngược lại chỉ tổ gây thêm phiền toái cho bọn họ.
Vạn Thiên Thánh không nói gì, một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Đại Hạ vương quay người, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi có ý tưởng, kìm nén cho ta, nhịn xuống cho ta! Ta cần Long Võ chứng đạo! Long Võ không chứng Đđo, thiếu một vị vô địch thì biết đấu thế nào!"
"Tuân lệnh!"
Vạn Thiên Thánh chắp tay, cười nhẹ, đưa mắt nhìn Đại Hạ vương rời đi.
Đại Hạ vương đạp không mà đi, không ai thấy, không ai dám xem, không ai có thể xem.
Vạn Thiên Thánh không nói gì, một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Đại Hạ vương quay người, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi có ý tưởng, kìm nén cho ta, nhịn xuống cho ta! Ta cần Long Võ chứng đạo! Long Võ không chứng Đđo, thiếu một vị vô địch thì biết đấu thế nào!"
"Tuân lệnh!"
Vạn Thiên Thánh chắp tay, cười nhẹ, đưa mắt nhìn Đại Hạ vương rời đi.
Đại Hạ vương đạp không mà đi, không ai thấy, không ai dám xem, không ai có thể xem.