"Không công bằng." Tô Vũ âm u đáp.
"Đúng vậy, không công bằng. Phải bắt ngươi bồi mệnh cho kẻ kia thì mới là công bằng! Có điều đứng dưới góc độ của ngươi, đứng dưới góc độ của mọi người, đứng dưới góc độ của các vị vô địch khác thì việc dùng mạng của Tô Vũ ngươi đền tội cho một kẻ kém xa ngươi, thì chi bằng cho ngươi một cơ hội còn hơn!"
Hạ Hầu gia thở dài: "Cái này là hiện thực, là hiện thực đẫm máu và tàn nhẫn đến đáng sợ, nhưng nó vẫn cứ là hiện thực! Cho dù có chứng có bày ra rành rành trước mắt, ngươi thật sự cho rằng mọi người sẽ giết một vị vô địch để an ủi vong linh của Ngũ Đại?”
“Không đâu Tô Vũ, tới lúc đó, nhiều lắm mọi người chỉ có thể bắt gã lên chiến trường, giết một vị vô địch khác để đền tội mà thôi. Nếu lão gia tử nhà ta mà không ra tay giúp các ngươi, ngươi nghĩ mình còn có thể hi vọng vào ai?"
Tô Vũ giờ phút này không nói nên lời.
Đúng vậy, lời Hạ Hầu gia nói không sai, cái này chính là hiện thực!
Lời hứa hẹn của Hạ Hầu gia cũng không phải là lời nói suông, nếu thật sự có ngày xảy ra chuyện, khi đó đúng là chỉ có Đại Hạ vương mới có thể ra tay trừng phạt đối phương.
"Ta hiểu được."
Tô Vũ thở dài, gật đầu, "Hầu gia nói đúng lắm, ta đây đáp ứng. Có thứ gì tốt cũng sẽ ưu tiên cung cấp cho Hạ gia, Hạ gia trả giá đối ứng đại giới!"
Hạ Hầu gia lại nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Đừng cảm giác chính mình thua lỗ, nói thật, ngươi thật sự cho rằng đối phó một vị vô địch đơn giản như vậy? Chỉ cần có chút sơ sẩy, lão gia tử chưa chắc đã toàn mạng, mà có khi toàn môn Hạ gia cũng bị diệt sạch, lúc ấy người nào tới gánh chịu trách nhiệm? Nói là cam kết giao dịch của chúng ta, còn không bằng nói đó là sự tiếc nuối mà lão gia tử vẫn canh cánh bấy lâu vì cái chết của Ngũ Đại, hơn nữa bản chất ông ấy cũng căm ghét cái ác như cừu hận!"
"Đại Hạ vương đúng là nhân kiệt trăm năm hiếm gặp!"
Tô Vũ vuốt mông ngựa một câu.
Không thể không nói, Hạ Hầu gia quả nhiên một thân bản lĩnh.
Ai, không chiếm được tiện nghi gì hết.
Hạ Hầu gia cười hỏi: "Tô Vũ, còn có yêu cầu gì không?"
"Có, Hạ gia có thể lấy đi ba phiên bản Hợp Khiếu pháp, thế nhưng phiên bản cao nhất thì chỉ truyền cho dòng chính Hạ gia, ngoài ra bất luận người nào khác muốn học thì đều cần sự đồng ý của ta, hơn nữa còn phải trả tiền!"
Hạ Hầu gia nhíu mày, ngươi còn muốn thu tiền?
"Ta đã để cho người bảo hộ Liễu Văn Ngạn cùng Bạch Phong..."
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Cho nên hai phiên bản cấp thấp ta đều đã đưa toàn quyền cho ngài, không nhắc gì tới việc tiền bạc! Món nợ 300 ngàn công huân... Đó là tiền dành riêng! Mặt khác, nếu ngài thật sự cảm thấy thua lỗ, vậy thì cũng không cần bảo vệ bọn họ, vốn dĩ đã có vô địch để mắt đến, thế mà tiên phong doanh còn xảy ra vấn đề, ta đây chỉ có thể nói, Nhân cảnh này chẳng có một tia sáng nào cả, khắp nơi đều là hắc ám, ta cảm thấy bản thân mình không cần thiết vùng vẫy nữa, cứ an tâm dưỡng lão chờ chết là được rồi."
Hạ Hầu gia không nói gì.
Tô Vũ lại nói: "Mặt khác, phiên bản cấp thấp phải đề tên là《Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》, xuất xứ từ Nguyên Thần sở nghiên cứu, ngài nhất định phải ghi chú bên trong như vậy. Phiên bản trung đẳng thì không nói, nhưng phiên bản cấp thấp thì sau này khi truyền bá ra ngoài, nhất định phải đánh dấu rõ ràng đây là sản phẩm do sở nghiên cứu của bọn ta nghiên cứu ra. Còn có, đối với phiên bản cấp thấp, cứ mở rộng mỗi một người thì phải chia lãi 1 điểm công huân cho sở nghiên cứu Nguyên Thần, yêu cầu này không quá phận chứ? Nghiên cứu phát minh cũng rất cần chi phí!"
Hạ Hầu gia tức giận nói: "300 ngàn điểm công huân, còn cộng thêm bảo hộ hai vị lão sư của ngươi, thế mà ngươi còn đòi thu thêm phí?"
Tô Vũ lắc đầu đáp: "Không phải, ta muốn thu 1 điểm công huân chỉ là để xem như phí đánh dấu bản quyền. Ngài dùng sản phẩm của bọn ta, mượn danh tiếng của bọn ta để phát hành ra ngoài, mục đích là để kiếm lợi nhuận, như vậy thanh toán 1 điểm công huân sẽ không nhiều lắm đâu."
"..."
Má nó.
Còn có thể tính như vậy sao?
Chính ngươi yêu cầu đánh dấu sản phẩm đến từ Nguyên Thần sở nghiên cứu, hiện tại lại nói muốn thu phí đánh dấu, ta đây tại sao phải đánh dấu chứ?
Tô Vũ vẫn bình tĩnh trước sau như một, hắn nhìn về phía Hạ Hầu gia, nghiêm mặt nói: "Bởi vì không lâu về sau, sở nghiên cứu Nguyên Thần sẽ nổi danh khắp Nhân cảnh, thậm chí là vạn giới. Cái tên của bọn ta sẽ là sự bảo đảm uy tín cho người dùng. Trên thị trường có vô số bản Hợp Khiếu pháp, dựa vào cái gì mà mọi người lại lựa chọn chúng ta? Bởi vì cái tên của Nguyên Thần sở nghiên cứu có tư cách này!"
"Khẩu khí thật lớn!" Hạ Hầu gia phì cười, "Ngươi cũng tự tin quá nhỉ!"
Tô Vũ gật đầu, thoải mái đáp: "Vâng, ta tự tin! Nếu không tự tin thì Hầu gia cũng có thể bảo Hạ gia lấy ra một bản Hợp Khiếu pháp có công dụng tương tự đi!"
"..."
Hạ Hầu gia lần nữa nghẹn họng, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Ngươi không sợ ta mang thù?"
"Hầu gia là người có lòng độ lượng, đương nhiên sẽ không mang thù tiểu bối như ta. Nếu thật mang thù, vậy thì đã không phải là Hầu gia. Mua bán không phải chỉ là chuyện một gậy liền xong, đây là hợp tác lâu dài, nếu đôi bên đều không chịu ăn thiệt thòi thì như thế nào có thể hợp tác bền lâu?"
Tô Vũ cười nói: "Lần này chỉ có ta bị thua thiệt, về sau ta liền nghĩ, nếu ta còn nghiên cứu ra bất kỳ công pháp nào khác thì ta cứ giữ lại cho chính mình tu luyện là được, xuất ra làm gì, dù sao ta cũng chẳng kiếm được tiền, hơn nữa còn bị người ta nhòm ngó, gây rắc rối, hại nhiều hơn lợi."
"Hầu gia hôm nay nhường một bước, đổi lại về sau thì chúng ta càng hợp tác khắng khít hơn, có phải không?"
Hạ Hầu gia cười gật đầu, "Có chút ý tứ, về sau Đằng Không rồi thì tới Hạ gia đi, như thế nào?"
"Có khả năng!"
Tô Vũ rất thẳng thắn, Hạ Hổ Vưu bên cạnh lại vội vàng can: "Nhị gia gia, hắn muốn đi trêu chọc những tên đối đầu với đa thần văn nhất hệ đó, thậm chí còn muốn đi tìm Chu gia gây sự, tới lúc đó chúng ta sẽ hết sức phiền toái!"
Hạ Hầu gia phì cười, trực tiếp đá tiểu tử này một cước, đoạn mắng: "Sợ cái gì! Trêu chọc thì cứ trêu chọc thôi, người thông minh đều biết, trả giá cái gì thì sẽ nhận được cái đó. Tô Vũ dám đụng tới Chu gia thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng làm ra một thứ có giá trị lớn hơn so với hậu quả từ việc gây phiền toái cho chúng ta, rõ chưa?"
"Hạ gia vì sao phải bảo hộ hắn?"
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: "Bởi vì Tô Vũ có giá trị lớn hơn so với Chu gia, nói thí dụ như, một năm hắn sáng tạo cho ta thứ giá trị ngàn vạn ngàn tỉ điểm công lao, hắn trêu chọc Chu gia, cùng lắm thì để tổ gia gia của ngươi đi dẹp là được, đánh nhau kiếm tiền, cớ sao mà không làm! Tô Vũ, ngươi nói có đúng không?"
Tô Vũ cười khổ, đúng là không phản bác được.
Hạ Hầu gia cười ha hả nói: "Hạ gia cũng sẽ không giúp ngươi giết người, chính ngươi có năng lực giết một tên vô địch thì đó là bản lãnh của ngươi. Còn trêu chọc thì cứ trêu chọc thôi, cùng lắm thì bảo đảm giữ lại một mạng cho ngươi là được, đồng giá tới đổi, Hạ gia lại không lỗ!"
Nói xong, y nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, một mặt thở dài, tôn tử ngu xuẩn a!
Nghĩ gì thế!
Chúng ta lại không sợ Chu gia, đắc tội thì cứ đắc tội, tổ gia gia và cha ngươi đều là sức lao động miễn phí, cứ để bọn hắn đánh nhau, chúng ta ngồi nhà thu tiền, vì sao ngươi lại muốn cự tuyệt?
Cứ coi như đó là một trận so tài, luận bàn để rèn luyện cho cha ngươi và tổ gia gia ngươi đi, quan trọng là chúng ta còn có thể kiếm tiền.
Đã hiểu chưa?
Hạ gia kiêng kị Chu gia, Chu gia chẳng lẽ lại không kiêng kị Hạ gia?
Nói đùa!
Tô Vũ cũng bật cười, "Hầu gia minh giám! So với Hạ huynh, Hầu gia mới là mẫu mực của chúng ta!"
Hạ Hầu gia tò mò hỏi: "Hỏi ngươi vấn đề này một chút, vì sao lại không yêu cầu Hạ gia trực tiếp bảo hộ ngươi?"
Đã hiểu chưa?
Hạ gia kiêng kị Chu gia, Chu gia chẳng lẽ lại không kiêng kị Hạ gia?
Nói đùa!
Tô Vũ cũng bật cười, "Hầu gia minh giám! So với Hạ huynh, Hầu gia mới là mẫu mực của chúng ta!"
Hạ Hầu gia tò mò hỏi: "Hỏi ngươi vấn đề này một chút, vì sao lại không yêu cầu Hạ gia trực tiếp bảo hộ ngươi?"