"Bát khiếu liền động, như thế nào mới có thể khống chế nguyên khí tiến vào nơi mà ta muốn rót?"
Nguyên khí thật sự có chút không nghe lời, cũng không phải là ngươi muốn nó đi tới đâu thì nó sẽ chuyển tới đó.
Tô Vũ không tu luyện đao pháp nữa mà ngồi xuống một bên, uống chén nước, bắt đầu tập trung tinh thần suy nghĩ.
"Sách họa mở ra kỹ năng tộc Thiết Dực điểu, một kích xé rách kia liền đem nguyên khí tụ tập trên bàn tay, tay cầm vô cùng sắc bén, xé rách hết thảy phòng ngự của kẻ địch."
"Bất quá đó là sách họa vận hành thay mình, cũng không phải là kỹ năng mà ta tự nắm giữ trong tay."
"Hiện tại muốn rót nguyên khí vào thân đao, đạo lý là giống nhau, sách họa dùng chính là lực lượng tinh huyết, cũng không phải là nguyên khí từ bên ngoài kéo vào, cái này tương tự giống như ta tự thân dự trữ nguyên khí..."
Tô Vũ có chút đau thịt, hắn dường như đã biết làm như thế nào để cấp tốc nhập môn Lôi Nguyên đao rồi.
Tiếp tục dùng tinh huyết mở ra kỹ năng, quan sát nguyên khí tụ tập như thế nào, vận chuyển ra sao.
Thân thể của mình thì chính mình rõ ràng nhất, dù ý chí chi văn của Liễu Văn Ngạn biểu hiện ra rõ ràng tới đâu thì cũng không thể trực quan được bằng chính hắn tự nếm thử một lần.
"Lại phải tốn tiền rồi!"
Một giọt máu 3 vạn, chỉ vì thử quan sát một lần có đáng giá không?
Đối với rất nhiều người mà nói, khẳng định là đáng giá.
Đối với Tô Vũ mà nói, kỳ thật hắn cũng không để ý tới việc phải dùng tiền, hắn cũng không phải là kẻ keo kiệt, chẳng qua bây giờ trong tay hắn thật sự không dư dả gì.
"Thôi, cứ dùng một giọt đi! Đến lúc đó nếu có thể phục sát một vị Thiên Quân, thu hoạch được điểm công lao cũng đủ để kiếm lại, chính mình còn có thể thuận thế nắm giữ Lôi Nguyên đao, nói tóm lại vẫn có lời."
Từ lần trước sau khi mở ra võ kỹ ở học phủ, Tô Vũ liền không dùng qua thứ này nữa.
Khi đó hắn là Khai Nguyên tứ trọng, bây giờ hắn đã là Khai Nguyên bát trọng.
Tô Vũ không do dự nữa, cấp tốc móc từ trong túi ra một cái bình nhỏ, hắn luôn mang theo tinh huyết bên người, để phòng gặp phải biến cố.
Tô Vũ cấp tốc thôn phệ một giọt tinh huyết, lần này hắn không mở ra Nạp Nguyên quyết, mà là mở ra kỹ năng xé rách.
So với lần trước, mục đích của Tô Vũ hiện tại rõ ràng hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cảm thụ của hắn cũng trực quan hơn nhiều.
Lực lượng ở trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện, đây là tinh huyết chuyển đổi lực lượng, không khác biệt lắm so với nguyên khí, bất quá càng tiếp cận với bản chất sức mạnh của nhân loại thời nay.
Lực lượng này cũng vận chuyển quay quanh khiếu huyệt, cấp tốc bắt đầu ngưng tụ, tay phải Tô Vũ rất nhanh bành trướng.
Tô Vũ không bùng nổ, mà là một mực yên lặng nhận thức loại cảm giác mà sách họa mang tới.
Cánh tay căng đau, hắn có thể nhịn.
Hắn đang trải nghiệm loại cảm giác nguyên khí quy nhất kia, cảm thụ sự huyền bí khi nguyên khí vận chuyển.
Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ sau...
Tô Vũ chậm chạp không bùng nổ, hiện tại tay phải đã sưng lên rõ rệt.
Cường độ thân thể không đủ, đây là sức mạnh Thiên Quân thất trọng bộc phát, tinh huyết ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ, mơ hồ trong đó có cảm giác nứt vỡ cánh tay của hắn.
Tô Vũ một mực quan sát, dùng chính mình làm thí nghiệm, lấy bản thân ra để nghiên cứu, đây cũng là điều mà rất nhiều Văn Minh sư đều đang làm.
Nếu Liễu Văn Ngạn cùng Bạch Phong chứng kiến cảnh tượng này, trông thấy Tô Vũ mặt không đổi sắc tùy ý cánh tay mình sưng đến cực hạn, chỉ sợ sẽ mắng chửi không thôi đồng thời cũng không nhịn được tán dương một câu, cái tâm một mực muốn tìm kiếm của Tô Vũ quả thực đã có tâm cảnh của một Văn Minh sư.
Tìm kiếm...
Chư thiên vạn giới không biết quá nhiều, vô số văn minh hội tụ, nhân tộc tuy mạnh, lại không xưng bá được chư thiên, chỉ có dốc lòng tìm kiếm, tận hết sức lực đi thăm dò và truy cầu mới có thể để cho nhân tộc càng nhanh chóng quật khởi.
Vô số Văn Minh sư làm tiên phong, thử công pháp mới, cải tiến vạn tộc công pháp, đi nuốt đủ loại thiên tài địa bảo hác lạ, cưỡng ép cải tạo thân thể, đi nghênh hợp công pháp của chủng tộc khác biệt... Nhiều đời Văn Minh sư, rất nhiều người đã chết tại phòng nghiên cứu.
Nhưng mà, kết quả của họ hết sức phi phàm, nhân tộc An Bình về sau cấp tốc quật khởi mạnh mẽ có liên quan cực lớn tới Văn Minh sư.
Cầu Tác cảnh, thánh địa của Văn Minh sư.
Cái tên này mang ý nghĩa là tìm kiếm, là dò xét một thứ không biết.
Hôm nay Tô Vũ cũng không biết thứ này tồn tại, hắn cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là muốn làm rõ rốt cuộc nhập môn Lôi Nguyên đao thì phải làm như thế nào.
Nhưng mà, một vị chiến giả Khai Nguyên bát trọng dùng năng lượng vận chuyển võ kỹ vượt xa phụ tải chỉ vì quan sát sự huyền bí của việc nguyên khí vận chuyển, đây cũng là cái tâm tìm kiếm, dĩ nhiên, cũng chỉ kẻ vô tri mới không sợ lỗ mãng.
...
Sau năm phút, lực lượng biến mất.
Lúc này tay phải Tô Vũ đã chẳng thể nhìn nổi nữa, sưng to không khác gì một cái móng heo.
Tô Vũ cắn chặt răng, đau đớn là khẳng định, bất quá đau đớn cũng không che giấu nổi sự mừng rỡ, hắn cảm giác mình giống như sờ đến chút đầu mối gì đó.
"Ta sơ sót rồi. Nguyên khí quy nhất, không đơn giản chỉ cần khiếu huyệt phối hợp, còn cần thân thể phối hợp, bao quát kinh mạch, cơ bắp các loại."
"Ta một mực nắm khiếu huyệt làm căn bản, kỳ thật là một loại sai lầm. Khiếu huyệt căn bản vẫn là vì phục vụ cho thân thể mạnh mẽ. Khiếu huyệt là động cơ, nhưng không phải là duy nhất."
Giờ khắc này lĩnh ngộ của Tô Vũ đã càng thêm khắc sâu.
Khiếu huyệt là thứ thu nạp nguyên khí, có thể hình dung nó chính là động cơ ô tô, trong khi nguyên khí là dầu, nhưng thân thể mới là bản thân ô tô, là bánh xe, là tay lái.
Hắn chỉ đốt dầu, lại không khống chế hướng đi, cái này chẳng liên quan gì tới khiếu huyệt, chủ yếu vẫn là thân thể cân đối bất lực.
"Là ta không làm tốt nhiệm vụ của người tài xế, kỳ thật tất cả phần cứng đều tồn tại, không thể tụ tập nguyên khí rót vào thân đao là bởi vì tài xế như ta không biết lái xe..."
Tô Vũ đã hiểu, có loại cảm giác nhẹ nhàng vui sướng vì mình đã chạm tới một thứ kiến thức mới, thậm chí niềm vui ấy đã giúp hắn quên bẵng đi sự đau đớn trên cánh tay phải.
Những lời này kỳ thật các lão sư đã từng nhắc tới.
Nhưng không tự mình trải nghiệm thì lý thuyết trên giấy chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông.
Nước trong bể bơi rốt cuộc cần mấy giờ để đổ đầy, ngươi không tự mình đi thử một chút, dù cho nhìn một trăm lần, cũng không có kí ức mới mẻ như tự mình bắt tay vào làm.
Chút suy nghĩ rối loạn lóe lên một cái rồi biến mất, Tô Vũ giờ phút này không kịp chờ đợi mà muốn thử Lôi Nguyên đao lần nữa, thế nhưng hắn vừa cử động, lập tức cảm nhận được sự đau đớn đến vã cả mồ hôi hột từ cánh tay truyền đến.
"Hôm nay không xong rồi, ngày mai thử lại lần nữa xem, dù sao ta đã nắm giữ phương pháp nhập môn, tiếp theo chẳng qua là thực tiễn mà thôi."
Tô Vũ cực kỳ vui vẻ, hắn hào hứng như vậy không chỉ là vì bản thân đã nắm giữ phương pháp, mà chủ yếu là vì hắn đã khai phá thêm công năng của sách họa.
Đơn thuần đến xem, giờ phút này sách họa chỉ có thể thu nạp nguyên khí, bùng nổ võ kỹ.
Nhưng công năng bùng nổ võ kỹ của nó đã bị hắn khai phá, tìm ra bí mật của nguyên khí vận chuyển.
Thậm chí bao gồm cả tộc Thiết Dực điểu, một khắc bùng nổ kỹ năng này, có thể sẽ dùng đến một chút bí mật của khiếu huyệt.
"Đây là Thiết Dực điểu, có khoảng cách quá lớn với thân thể nhân tộc, cho nên không quá rõ ràng, nếu là Thần Ma công pháp thì sao?"
"Chẳng lẽ ta có thể thấy càng nhiều thứ?"
...
Tô Vũ về nhà đọc sách, chờ đợi ngày thứ hai thí nghiệm thực tiễn.
Hôm nay đã là ngày mùng 8 tháng 6.
Cách hôm cao đẳng học phủ sát hạch còn 17 ngày.
Cùng một thời gian.
Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Trong thính đường vô cùng rộng lớn.
Vạn Thiên Thánh triệu tập cao tầng của học phủ về họp.
Vạn Thiên Thánh ngồi trên ghế chủ vị, chậm rãi nói: "Hạ phủ chủ đã bế quan, Hạ Hầu gia tạm thay chức Phủ chủ! Đại điển buổi sáng, mọi người hẳn cũng biết xảy ra chuyện gì rồi... Ta kiến nghị Hạ Hầu gia lui binh trên Chư Thiên chiến trường phía trên, Long Võ vệ lập tức sẽ rút về Đại Hạ phủ."
Vạn Thiên Thánh vừa mới dứt lời, bỗng có một lão giả đã ngoài 80 tuổi ngồi dưới đột ngột đứng bật dậy, cả giận quát: "Vạn Thiên Thánh, ngươi và Hạ Hầu gia đều cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu! Đại Hạ phủ chinh chiến chư thiên nhiều năm, chưa bao giờ có cảnh lâm trận lui binh!"
"Các ngươi là phản đồ của Nhân tộc, là phản đồ của Đại Hạ phủ, theo luật đáng chém!"
Trong thính đường vô cùng rộng lớn.
Vạn Thiên Thánh triệu tập cao tầng của học phủ về họp.
Vạn Thiên Thánh ngồi trên ghế chủ vị, chậm rãi nói: "Hạ phủ chủ đã bế quan, Hạ Hầu gia tạm thay chức Phủ chủ! Đại điển buổi sáng, mọi người hẳn cũng biết xảy ra chuyện gì rồi... Ta kiến nghị Hạ Hầu gia lui binh trên Chư Thiên chiến trường phía trên, Long Võ vệ lập tức sẽ rút về Đại Hạ phủ."
Vạn Thiên Thánh vừa mới dứt lời, bỗng có một lão giả đã ngoài 80 tuổi ngồi dưới đột ngột đứng bật dậy, cả giận quát: "Vạn Thiên Thánh, ngươi và Hạ Hầu gia đều cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu! Đại Hạ phủ chinh chiến chư thiên nhiều năm, chưa bao giờ có cảnh lâm trận lui binh!"
"Các ngươi là phản đồ của Nhân tộc, là phản đồ của Đại Hạ phủ, theo luật đáng chém!"