Hồ Thu Sinh vừa nghe liền hiểu, y giải thích: "Ý của đối phương hẳn là như trò chơi xếp gỗ đó. Nếu ngươi muốn xếp được một bức tranh hoàn chỉnh thì ngươi cần tìm hai mảnh gỗ có điểm khuyết thiếu của cục này tương ứng với điểm lồi của cục còn lại."
"Không hiểu!"
Ngô Gia nói thầm một tiếng.
Ngoài cửa, Tô Vũ vừa lúc đi đến, hắn phì cười một tiếng, tiện tay cầm lấy một tấm ván gỗ ở dưới đất lên, trong nháy mắt đã đánh vỡ nó thành mấy chục khối.
Nhặt lên hai khối gỗ có thể xếp khít lại với nhau, Tô Vũ vừa ném qua cho Ngô Gia xem, vừa mỉm cười giải thích: "Sư tỷ, ngươi hãy hình dung như đang chơi trò ghép hình. Ý của Khương Mục là khi ngươi muốn ghép một tấm gỗ đã vỡ nát lại, nếu ngươi cứ cắm đầu chắp vá lung tung, căn bản không có cách nào xếp lại hoàn chỉnh được, đến cuối cùng chỉ khiến các mảnh vỡ càng ngày càng lộn xộn. Nhưng nếu ngươi dựa theo trình tự, dựa theo dáng vẻ nguyên bản để sắp xếp, chỉ cần nối những mảnh gỗ có thể xếp khít lại với nhau như này, dần dần ngươi có thể tạo thành một tấm ván gỗ hoàn chỉnh như cũ."
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Khương Mục, đoạn cười bảo: "Khương Mục, tin tức này có chút ý tứ! Khoan nhắc tới việc hợp khiếu, gợi ý của ngươi đã khiến ta nghĩ tới một việc liên quan tới Nguyên Thần khiếu. Ngươi nói xem, nếu khiếu huyệt vốn dĩ là một khối tròn hoàn chỉnh, vậy thì Nguyên Thần khiếu chính là tâm, có đúng không?"
Tô Vũ lần nữa cầm lên một khối gỗ, nhanh chóng rèn lại thành một khối hình tròn, đoạn điểm một dấu đỏ lên chính giữa rồi nói: "Đây là tâm, chính là Nguyên Thần khiếu mà chúng ta giả định. Chính diện là nguyên khiếu, mặt sau sẽ là thần khiếu!"
Tô Vũ vừa vẽ vừa cười nói: "Giả thiết nguyên khiếu cùng thần khiếu đều nằm trên tấm bảng này... Chẳng qua là đối diện phân bố ở hai mặt, Nguyên Thần khiếu chính là điểm ở giữa, là nơi hạch tâm, cũng là mấu chốt để tương lai hợp nhất khiếu!"
Ánh mắt Hồ Thu Sinh lấp lánh, y nói: "Ý của ngươi là tương lai Nguyên Thần khiếu có thể trở thành điểm thống nhất của Văn Minh sư vô địch cùng thân thể vô địch đúng không? Không, nên nói là hợp nhất, điểm mấu chốt trên con đường hợp nhất!"
Tô Vũ gật đầu, "Có thể tồn tại loại khả năng này! Nếu là thật thì tới Nhật Nguyệt đỉnh phong, thần khiếu hợp nhất, nguyên khiếu hợp nhất, lại đào móc ra Nguyên Thần khiếu. Thần khiếu và nguyên khiếu thông qua Nguyên Thần khiếu để hợp nhất, có phải là đại biểu cho việc có khả năng trực tiếp tiến vào Vô địch? Cũng sẽ chẳng phân biệt Văn Minh sư hay là Chiến giả?"
Hồ Thu Sinh càng nghe càng cảm thấy giả thuyết này rất hợp lý, y gật gù đáp: "Có khả năng, thế nhưng đáng tiếc là không có cách nào chứng thực! Kỳ thật Chiến giả Nhật Nguyệt đỉnh phong cảnh kiêm tu Văn Minh sư cũng đến Nhật Nguyệt đỉnh phong, hiện tại cơ hồ không có ai. Cho nên không có người nào có thể giúp chúng ta chứng minh!"
Tô Vũ cười nói: "Không vội!"
Hắn thật sự không vội, nhắc tới cái này vẫn còn sớm.
Không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, Tô Vũ hỏi sang vấn đề chính: "Bắt đầu từ bây giờ, mỗi lần nghiên cứu hay thảo luận chuyện gì đều cần ghi chép lại, sau đó hãy phong k đi, xem như tư liệu tuyệt mật! Khoan nói tới chuyện Nguyên Thần khiếu, việc tìm ra công pháp trợ giúp hợp khiếu mà ta nói, các ngươi đã làm tới đâu rồi?"
Ngô Gia vội vàng đem số ghi chép cả tối nay đưa qua cho hắn coi, Tô Vũ nhanh chóng liếc mắt nhìn một lượt, chỉ có thể cảm khái, quả nhiên nhiều người thì lực lượng càng lớn!
Lợi hại!
Chỉ một đêm mà đã phát hiện được nhiều chủng tộc có nghi vấn như vậy.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ nhìn một vòng, đoạn hỏi: "Hạ Hổ Vưu đâu rồi?"
"Cậu ta than buồn ngủ, sau đó đi ngủ rồi!"
Ngô Gia có chút bất mãn, tên mập mạp này không chăm chỉ gì cả, khó trách lớn lên béo như thế.
Tô Vũ phì cười, cũng không nói nhảm, hắn lấy máy truyền tin ra gọi tới dãy số của Hạ Hổ Vưu.
Bên kia, Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ càu nhàu: "Đã trễ như thế rồi mà ngươi vẫn không cho ta ngủ sao?"
"Ta gửi ngươi một cái danh sách, ngày mai giúp ta mua sắm hết thảy tinh huyết của các chủng tộc có bên trong danh sách đó, không cần quá mạnh, cảnh giới Thiên Quân Vạn Thạch đều được!"
"Nhiều tiền không?"
"Ta không biết, chính ngươi nhìn xem rồi định giá đi!"
Tô Vũ hoàn toàn chính xác không biết, bất quá cũng hiểu là giá cả không rẻ, nhìn qua thì ngay cả Thiên Long tộc cũng đều xuất hiện, đây là Bách Cường chủng tộc, không, chính xác hơn là Thập Cường chủng tộc.
Thực lực cực kỳ cường đại!
Hạ Hổ Vưu có thể mua được tinh huyết của nó hay không, Tô Vũ cũng không xác định, dù sao thì hắn cũng chưa bao giờ dùng qua Thiên Long tộc tinh huyết, vả lại vốn dĩ hắn cũng không nhớ rõ có mình có từng bị Thiên Long giết qua lần nào hay chưa.
Có một vài chủng tộc khác, hắn đã mở ra sách họa.
Thế nhưng không có tinh huyết, cũng không cách nào mở ra công pháp.
Vẫn là cần tinh huyết!
Mặt khác, Tô Vũ còn cần phiên dịch một thoáng, xem xem ý nghĩa của mấy trang sách họa kia viết cái gì.
Tô Vũ dập máy thông tin, rất nhanh nói: "Các vị, phiền toái lại tra thêm một chút thiên phú kỹ cũng như công pháp cơ bản của các chủng tộc có trong danh sách..."
Dứt lời, Tô Vũ liền phàn nàn: "Vì sao không ai trong học phủ chế tạo ra một cái máy có thể phiên dịch Vạn Tộc ngữ?”
Nếu như có, vậy có thể tùy thời phiên dịch một phen, giúp hắn biết rõ ràng những trang sách họa kia mở ra thiên phú kỹ cùng công pháp cơ bản là cái gì.
"Cái này có lẽ phải tìm người bên Nghiên Cứu Khoa Học học phủ tới làm." Hồ Thu Sinh giải thích: "Bình thường bên học phủ của chúng ta sẽ không chuyên tâm chế tạo những cái máy móc như vậy, đó là vượt ngành sản xuất rồi."
Tô Vũ thở dài, "Không phải máy phiên dịch là thứ mà ai trong chúng ta cũng đều cần sao? Vạn Tộc ngữ có nhiều môn như thế, chẳng lẽ mỗi lần cần phiên dịch thì đều phải đi tìm những vị lão nhân bên kia để nhờ hỗ trợ?"
"Cũng không phải!" Hồ Thu Sinh kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì học phủ vốn dĩ không quá coi trọng việc này. Dựa theo học phủ nói thì tốt nhất ngươi nên tự mình nắm giữ môn ngôn ngữ mà ngươi cần. Vậy thì mới có thể đi tìm hiểu, đi học tập, đi đào sâu hơn về các công pháp hay các bản ý chí chi văn của chủng tộc mà ngươi xem. Nếu là thông qua người thứ ba phiên dịch thì chắc chắn sẽ khó mà trực quan, thậm chí đôi khi có khả năng liền biến đổi ý nghĩa."
"Tại con đường tu luyện này, tuyệt đối không thể xoay loạn chuyện ý nghĩa được, nhiều lúc chỉ hiểu sai một chữ cũng có thể sinh ra sai lầm cực lớn!"
Điểm này Tô Vũ cũng có thể lý giải.
Tu luyện không thể so với những phương diện khác, một khi hiểu sai công pháp, đó là muốn mạng người.
Bất quá Tô Vũ vẫn than thở: "Không phiên dịch đầy đủ thì cũng thôi, nhưng có thể phiên dịch một chút chữ viết cơ sở thông thường mà, cái này hẳn là không có vấn đề gì, dù cho phiên dịch sai thì ảnh hưởng cũng không quá lớn, trên đại thể có thể giúp người tu luyện hiểu rõ một điểm ý tứ của bộ công pháp mà mình đang cầm trong tay là được, thứ này có sao?"
"Hẳn là có a?" Hồ Thu Sinh không quá chắc chắn.
Khương Mục ngẫm nghĩ một lát liền nói: "Có đó, ngươi muốn cái này đúng không? Để ta tìm hiểu lại rồi giúp ngươi làm một cái!"
"Thế thì quá tốt, đa tạ!" Tô Vũ vô cùng mừng rỡ.
Không sai!
Có cái máy đó thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, tối thiểu thì khi hắn mở ra những trang sách họa kia, hắn có thể tự mình phiên dịch ý nghĩa cơ bản của công pháp chủng tộc mà hắn đang nắm giữ.
Tô Vũ lần nữa sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của câu nói: ‘Nhiều người thì lực lượng càng lớn’.
Nhìn mà xem, những ý tưởng mà hắn đưa ra, rất nhanh đã có người hỗ trợ giải quyết, thật là sảng khoái.
Bằng không nếu tự một mình hắn bắt tay vào việc nghiên cứu này thì không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể làm ra một bản công pháp hoàn chỉnh.
"Mọi người khổ cực rồi, hôm nay tới đây thôi, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi lại tiếp tục."
Có cái máy đó thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, tối thiểu thì khi hắn mở ra những trang sách họa kia, hắn có thể tự mình phiên dịch ý nghĩa cơ bản của công pháp chủng tộc mà hắn đang nắm giữ.
Tô Vũ lần nữa sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của câu nói: ‘Nhiều người thì lực lượng càng lớn’.
Nhìn mà xem, những ý tưởng mà hắn đưa ra, rất nhanh đã có người hỗ trợ giải quyết, thật là sảng khoái.
Bằng không nếu tự một mình hắn bắt tay vào việc nghiên cứu này thì không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể làm ra một bản công pháp hoàn chỉnh.
"Mọi người khổ cực rồi, hôm nay tới đây thôi, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi lại tiếp tục."