Tô Vũ nhìn quanh một lượt những gương mặt đang ngồi trong phòng, đoạn nói: "Nghiên cứu Nguyên Thần khiếu là một công việc khổng lồ, trước mắt đại khái chúng ta cũng mới chỉ có phương hướng đi theo lối này, còn về việc có thể suy luận ra Nguyên Thần khiếu có tồn tại hay không thì phải xem thử bản lĩnh của chúng ta, giai đoạn trước chúng ta sẽ có rất nhiều cửa ải khó khăn cần phải đánh hạ!"
"Chúng ta đều là tu giả, đêm nay bữa cơm này xem như là yến tiệc mở màn của chúng ta. Ăn xong thì mọi người cần gấp rút bắt tay vào làm việc!"
Tô Vũ mỉm cười, động viên mọi người: "Ta hi vọng sớm thôi, chúng ta có thể được ăn bữa tiệc mừng khánh công, thời gian không nhiều, ta không muốn lãng phí thời gian!"
"Khương Mục, Hồ Thu Sinh, Hạ Hổ Vưu, Ngô Lam, Ngô Gia, Trịnh Vân Huy, cộng thêm ta nữa, tổng cộng là có 7 người! Chúng ta đều chưa tiến cấp Đằng Không, dù cho mạnh nhất là Khương Mục thì hiện tại vẫn chỉ đang là Vạn Thạch bát trọng, cửu trọng cũng chưa tới, tu luyện tiến bộ cũng là việc rất trọng yếu!"
Mấy người dồn dập gật đầu.
"Bây giờ ta sẽ tạo ra một cửa ải nhỏ, cho mọi người đánh hạ một thoáng, suy luận ra phương pháp phụ trợ hợp khiếu, xem như là khởi đầu tốt đẹp..."
"..."
Mấy người ngây ngốc nhìn hắn.
Má nó!
Ngươi đừng làm rộn!
Đây mà là cửa ải nhỏ sao?
Hạ Hổ Vưu nghệt mặt ra, nói: "Ý của ngươi là, chúng ta trước hết sẽ suy luận ra phương pháp phụ trợ hợp khiếu? Chính là cái loại có thể cấp tốc hợp khiếu, là phương pháp tiêu trừ lực đẩy mà ngươi nói ấy hả?"
"Đúng thế!"
"Tô Vũ..." Hạ Hổ Vưu e ngại nhìn hắn, "Đừng mơ mộng xa vời như vậy, các vị đại năng Nhân tộc cũng đang nghiên cứu vấn đề này, có thể thấy hợp Nguyên Thần khiếu cơ hồ là một cửa ải vô cùng khó khăn, bây giờ ngươi lại nói đây là màn khởi động sao?"
"Đại năng của Nhân tộc dĩ nhiên lợi hại, nhưng đó là nói về cảnh giới, thứ như nghiên cứu này thì đâu có nhìn cảnh giới!" Tô Vũ bình tĩnh phản bác: "Về mặt nghiên cứu, lão sư của ta có thể được coi là thiên tài! Ta cũng vậy! Đa thần văn nhất hệ nhiều năm nghiên cứu phương pháp chế tạo thiên phú tinh huyết, thứ đó còn quan trọng hơn nhiều so với các ngươi tưởng tượng, bao gồm cả việc rút ra một phần thiên phú kỹ!"
Mọi người gật đầu, cái này thì bọn họ đều biết.
Tô Vũ thản nhiên nói tiếp: "Nếu có thể rút ra thiên phú kỹ thì chúng ta đã có cơ hội suy luận ra thiên phú kỹ của một số chủng tộc rồi, bao gồm cả《 Phệ Hồn quyết 》trước đó, kỳ thật đều là thông qua thiên phú kỹ mà suy luận ra!"
Toàn thân trên dưới Tô Vũ tản mát ra ánh sáng của trí tuệ.
Hắn nói: "Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng và cấp bách của mọi người là thu thập hết thảy tư liệu có quan hệ với việc hợp khiếu, ta cần rất nhiều tư liệu, rất nhiều công pháp để tiến hành cân nhắc!"
"Thậm chí ta cần cung cấp tinh huyết của một nhóm chủng tộc đối ứng, tiến hành rút ra thiên phú kỹ, thậm chí là rút ra trí nhớ của bọn chúng, thu hoạch được một chút công pháp!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Nguyên Thần khiếu, muốn nói hữu ích thì đương nhiên là nó cực kỳ hữu ích đối với rất nhiều người, thế nhưng chưa hẳn đã mang đến nhiều sự trợ giúp cho chính chúng ta. Công pháp phụ trợ hợp khiếu thì khác, một khi lấy ra, không chỉ có tác dụng cực lớn đối với vô số người, mà ngay cả chính bản thân chúng ta cũng vô cùng quan trọng!"
"Dù cho đến Sơn Hải, thì nó cũng sẽ trợ giúp rất nhiều đối với việc chúng ta hợp khiếu."
Tô Vũ nhìn về phía mấy người, trầm giọng nói: "Ta có lòng tin, cũng có nắm bắt, các ngươi thì sao? Nếu như các ngươi cảm thấy làm không được, quên đi, hiện tại vẫn có thể rời khỏi, trước đó tài chính mà ngươi ứng ra, ta sẽ trả lại toàn bộ cho người đó!"
Tô Vũ cấp tốc nói tiếp: "Chúng ta có 7 người, bao gồm cả Triệu lão sư thì tổng cộng có 8 người, các ngươi chính là những nguyên lão đầu tiên của sở nghiên cứu Nguyên Thần. Bất kể có thành quả nào tốt được làm ra, các ngươi sẽ được tùy ý sử dụng. Dĩ nhiên, không được truyền ra ngoài, điểm này nếu có người nào không đồng ý thì bây giờ cũng có thể lựa chọn từ bỏ."
Hạ Hổ Vưu gật đầu, đáp: "Ta thấy hợp lý. Nếu tùy tiện truyền ra ngoài thì chắc hẳn không ai ở đây sẽ đồng ý, bằng không không chỉ riêng chúng ta, mà hết thảy sở nghiên cứu trên đời này cũng đều bị ép phải đóng cửa luôn rồi, dù sao sở nghiên cứu cũng cần thu lại lợi nhuận."
Đây mới là cách vận hành sở nghiên cứu bình thường.
Miễn phí cung cấp... Trừ phi có quan phương bên trên xuất tiền duy trì sở nghiên cứu, bằng không thì chẳng ai dư tiền, dư thời gian, dư công sức như vậy.
Cậu vừa dứt lời, Hồ Thu Sinh đã nhíu mày khuyên can: "Tô Vũ, ngươi xác định hạng mục đầu tiên của chúng ta là sẽ làm thứ này? Ta nói thật, Nhân cảnh quật khởi đã nhiều năm, kẻ muốn nghiên cứu mảng hợp khiếu có không ít người, thậm chí còn đã có một vài thành quả nghiên cứu nho nhỏ được công bố, tuy rằng chưa ai thành công, cũng không ai có một cái phương án cụ thể nào để giải quyết, nhưng vẫn không ngăn được vô số người lao đầu vào. Ta nói hơi khó nghe, nhưng nếu thật sự đơn giản như ngươi nghĩ thì bây giờ Nhân cảnh cũng sẽ không có ít Vạn Thạch chân chính như vậy..."
Tô Vũ đưa tay ngắt lời y, "Không nên nghi vấn! Ta nói trước, sở nghiên cứu của chúng ta hoan nghênh các thành viên đề xuất ý kiến, nhưng đó là khi gặp phải nan đề chưa có cách giải quyết, chứ không phải là vừa mới bắt đầu đưa ra quyết sách. Thời điểm quyết sách, nếu ai cảm thấy thiếu tin tưởng, cảm thấy hạng mục này không ổn thì hoàn toàn có thể không tham dự hạng mục đó, tạm thời rời khỏi, chủ công sang những phương hướng khác!"
Ngô Lam bừng bừng ý chí chiến đấu, nghe hắn nói vậy liền lập tức đáp: "Đương nhiên ta phải tham dự! Dù ta không có năng lực thì cũng không cần ngươi tới giội nước lạnh!"
"..."
Hồ Thu Sinh im lặng, Tô Vũ cũng thật giỏi, kéo được nha đầu nhà họ Ngô tới đây.
Nàng ta lúc nào cũng kích động hệt như được tiêm máu gà, hiện tại ai mà dám ngăn không cho nàng làm, dám chắc nàng ta sẽ trở mặt với kẻ đó.
Tô Vũ cười bảo: "Nếu như không ai phản đối, vậy thì hạng mục này chính thức khởi động! Hạ Hổ Vưu phụ trách cung cấp tinh huyết cần thiết, Ngô Lam phụ trách thẩm tra tư liệu, Hồ Thu Sinh phụ trách chỉnh lý công pháp đối ứng, nhân tộc cũng tốt, vạn tộc cũng tốt, đều cần."
"Khương Mục, ngươi phụ trách tìm tòi một chút du ký, có nhiều thứ sách vở chính quy bên trên chưa chắc sẽ ghi chép, thế nhưng du ký sẽ ghi lại."
"Ta thì sao?" Ngô Gia nhìn hắn.
Tô Vũ mỉm cười nói: "Sư tỷ, ngươi phụ trợ cho Ngô Lam đi, công việc của nàng rất nhiều, một mình nàng ấy chưa hẳn đã chu toàn được hết."
Ngô Gia có chút không quá tình nguyện, bất quá đây là sư đệ phân công, nàng vẫn gật đầu đáp ứng.
Ngô Lam thấy thế thì trong lòng cực kỳ vui vẻ!
Quả nhiên, ta mới là tổ trưởng, Ngô Gia cũng phải nghe theo ta.
Trịnh Vân Huy hấp tấp giơ tay: "Ta thì sao?"
"Ngươi..." Tô Vũ nghiền ngẫm nhìn gã, "Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, đi đánh nhau đi! Chẳng phải đây là việc ngươi thích nhất sao?"
"Đánh nhau?"
"Đúng vậy!"
"Đánh Đơn thần văn nhất hệ à?"
"Không phải!" Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên nói: "Vạn tộc có mấy tên lên bảng đó, tưởng chúng chết rồi à? Đừng để bọn chúng nhàn rỗi, tới tạo ít nhạc dạo đi, Đại Hạ phủ bên này cũng phải lập uy một chút chứ. Gạt bỏ bọn hắn, gạt bỏ đến mức chúng đi ra ngoài phải kêu cha gọi mẹ ấy!"
"..."
Mấy người Trịnh Vân Huy ngây ngẩn nhìn hắn, có ý gì?
Tô Vũ cười nhạt, nói: "Làm gì, ngươi không am hiểu? Ta cảm thấy ngươi hết sức am hiểu công việc này mới phải! Đừng nhìn ta như vậy, đây là nghiên cứu cần phải làm, học viên vạn tộc quấy nhiễu sở trưởng của các ngươi thì chính là đang quấy nhiễu đến tiến độ nghiên cứu của tất cả chúng ta."
Những người khác vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, Ngô Lam ngơ ngác không hiểu, Tô Vũ... Đây là ý gì?
"Không phải!" Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên nói: "Vạn tộc có mấy tên lên bảng đó, tưởng chúng chết rồi à? Đừng để bọn chúng nhàn rỗi, tới tạo ít nhạc dạo đi, Đại Hạ phủ bên này cũng phải lập uy một chút chứ. Gạt bỏ bọn hắn, gạt bỏ đến mức chúng đi ra ngoài phải kêu cha gọi mẹ ấy!"
"..."
Mấy người Trịnh Vân Huy ngây ngẩn nhìn hắn, có ý gì?
Tô Vũ cười nhạt, nói: "Làm gì, ngươi không am hiểu? Ta cảm thấy ngươi hết sức am hiểu công việc này mới phải! Đừng nhìn ta như vậy, đây là nghiên cứu cần phải làm, học viên vạn tộc quấy nhiễu sở trưởng của các ngươi thì chính là đang quấy nhiễu đến tiến độ nghiên cứu của tất cả chúng ta."
Những người khác vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, Ngô Lam ngơ ngác không hiểu, Tô Vũ... Đây là ý gì?