Thuyết phục Ngô Lam cùng Trịnh Vân Huy xong, Tô Vũ mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Xong việc rồi.
Trận bàn đã có Trịnh Vân Huy phụ trách, tư liệu thì do Ngô Lam lo liệu, tiếp xuống người làm việc cũng đã có.
Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo chính là tìm kiếm chủng tộc thích hợp để mở ra thêm nhiều trang sách họa nữa, hoặc là dựa theo số trang sách họa đã mở ra trước đó, lọc ra những công pháp tương ứng.
Nhiều người thì lực lượng càng lớn!
Nhiều người thì lại càng nắm giữ nhiều ngôn ngữ khác nhau, biết đến nhiều chủng tộc đa loại, như vậy thì sẽ giúp Tô Vũ dễ dàng hơn trong việc phục dụng tinh huyết để mở trang sách họa.
Còn về phần bảo tàng của Thiên Nghệ thần giáo thì đương nhiên hắn sẽ tìm cơ hội đi tìm.
Dù sao đa thần văn mắc nợ nhiều như vậy, hiển nhiên phải trả lại tiền.
Có điều khi nào hắn tiến vào Vạn Thạch thì mới có thể đi, hiện tại… Tô Vũ không có dự định ra ngoài.
Lại nghĩ tới việc Hạ Thanh dám lan truyền việc nàng ta có quan hệ bằng hữu với mình, trong lòng Tô Vũ không khỏi cười lạnh.
Hạ Thanh… Học viên vạn tộc.
Lá gan thật không nhỏ!
Cho rằng ta là kẻ dễ bị bắt nạt?
Một lần không để ý tới ngươi coi như xong, còn dám tới lần hai, lần ba?
Hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, Tô Vũ cũng không nói nhảm, cấp tốc đi thẳng về phía học viện vạn tộc, hắn quyết định phải tới đó câu thông một chút tình cảm!
Miễn cho đến lúc cần lại hết sức đột ngột!
...
Vạn tộc học viện.
Tô Vũ khoác áo choàng bên ngoài, hỏi thăm vài người, lúc này mới hỏi được chỗ ở của Hạ Thanh.
Gõ cửa.
Hạ Thanh mở cửa, hai vị lão nhân trong phòng đã ẩn mình đi, Hạ Thanh cũng đoán được là Tô Vũ sẽ tới.
Nàng còn tưởng rằng Tô Vũ tìm đến đây là để hưng sư vấn tội, nào ngờ lại không phải.
Cửa vừa mở, Tô Vũ đã than thở: "Thanh công chúa, sự tình chúng ta là bằng hữu không thể tùy tiện truyền ra ngoài, hiện tại... Ai, tất cả đều biết, bây giờ ta muốn gặp Thanh công chúa cũng hết sức phiền toái!"
Hạ Thanh nghe vậy liền ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã lộ vẻ ái ngại, xin lỗi hắn: "Thật có lỗi, trước đó ta cũng không nghĩ tới việc này, ta còn tưởng rằng... Nhân tộc đối với minh tộc sẽ không quá gạt bỏ, thật có lỗi, Tô Vũ đồng học."
"Gọi ta là Tô Vũ đi!"
Tô Vũ cởi áo choàng xuống, cười khổ nói: "Đi vào tâm sự được chứ? Không nên để người khác nhìn thấy, mấy ngày qua ta đã đủ đau đầu rồi."
"Hoan nghênh!"
Hạ Thanh vội vàng tránh qua một bên để Tô Vũ vào phòng.
Tô Vũ bất động thanh sắc nhìn lướt qua cái đuôi bị nàng giấu đi, trên đại thể hắn đã thấy được một chút, thế nhưng Tô Vũ mau chóng chuyển dời ánh mắt, không định tò mò mấy việc này.
Đây còn là lần đầu tiên hắn trông thấy bộ dáng của Hạ Thanh, rất nhu nhược.
Tô Vũ vào cửa, hoàn cảnh nơi đây rất tốt, cũng hết sức xa hoa.
Hạ Thanh mời hắn ngồi xuống, đang muốn giúp hắn châm trà thì Tô Vũ đã vội vàng đứng dậy, cản lại, "Để ta tự làm là được, Thanh công chúa, chớ khách khí! Ngươi bên này thì ta không có ý kiến gì, ta biết ngươi chỉ là vì muốn tốt cho ta, nhưng hôm nay có tên Ngưu Chấn gì đó bỗng nhiên khiêu chiến học viên Đơn thần văn nhất hệ, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Trách ta!" Hạ Thanh tự trách nói: "Trách ta trước đó đã nói với các học viên khác là trong số nhân tộc bên này, Tô Vũ là người cùng chúng ta giao hảo, thân thiện, đối đãi với chúng ta không khác gì người bình thường. Ta không biết Ngưu Chấn có phải là vì hiểu lầm gì không, có lẽ gã cảm thấy không thể để cho ngươi ăn thiệt thòi, cho nên mới tự ý ra mặt... Tô Vũ, nếu ngươi cảm thấy không ổn, ta sẽ mau chóng giải thích lại với gã."
"Không cần thiết!"
Tô Vũ cười lạnh nói: “Thanh công chúa cũng đừng nghĩ nhiều, có vài người đầu óc không thanh tỉnh, chân chính tinh anh của nhân tộc đều biết, chính sách cùng lý niệm của Vạn phủ trưởng là đúng. Điểm này, Vạn phủ trưởng đã sớm minh bạch, mà ta cũng minh bạch! Kẻ có não đều biết, nhân tộc không thể trở mặt toàn bộ với vạn tộc. Cho nên có ít lời đàm tiếu ngươi không cần quá để ý!"
“Lần này ta đến đây cũng không phải có ý gì, chẳng qua là muốn nhắc nhở Thanh công chúa, không thể náo loạn, ta ngược lại thật ra không có gì, nhưng các ngươi cứ nhằm vào Đơn thần văn nhất hệ như thế thì không ổn!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Vạn tộc học viên tiến vào Đại Hạ phủ vốn là vì muốn giao hảo với nhân tộc, không phải ôm lòng thù địch tới đây. Đơn thần văn nhất hệ... Nói thật, ta hận không thể giết chết toàn bộ bọn chúng, đáng tiếc không có khả năng, cho nên ta không thể kéo các ngươi xuống nước, các ngươi cần phải giao hảo với bọn hắn thì mới được, nhất hệ của bọn hắn tại học phủ, thậm chí là ở cả Nhân cảnh đều nắm quyền rất mạnh, nếu thật sự đắc tội với bọn hắn thì đối với các ngươi không có chỗ nào tốt."
Tô Vũ tự giễu nói: "Nếu là năm mươi năm trước, đa thần văn nhất hệ bọn ta còn có thể nắm giữ quyền lực rất lớn, nhưng hiện tại thì xuống dốc rồi! Ta xem ngươi là bằng hữu nên mới nhắc nhở ngươi mấy lời này, bằng không… ta chỉ ước gì các ngươi cùng bọn chúng đấu tới độ ngươi chết ta sống. Tô Vũ ta vốn không được coi là người tốt, nếu chúng ta không nhận biết gì nhau, chưa quen thuộc, ngươi cùng bọn hắn có đấu tới chết thì ta cũng chỉ vui vẻ ngồi xem kịch, nhưng hiện tại thì ta không làm được, người kính ta một thước, ta kính lại người một trượng!"
Tô Vũ cười nói: "Cho nên, Thanh công chúa bên này đừng quá hành động theo cảm tính, ta không trợ giúp gì được nhiều cho ngươi, nhưng có lẽ Đơn thần văn nhất hệ bên kia thì khác. Dù cho các ngươi có hợp tác thì ta cũng sẽ không ngại, cũng sẽ không nghĩ nhiều, không thể vì một điểm bằng hữu tư nghị mà phá hủy toàn cục được!"
Hạ Thanh có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt yếu đuối, hỏi: "Ý của Tô huynh là ta đã làm sai?"
"Không có, không có!"
Tô Vũ nhìn thấy bộ dáng đáng thương nhu nhược của đối phương thì không khỏi vội vàng giải thích: "Ta không phải nói ngươi làm sai, thật đó, các ngươi vì ta mà ra mặt, ta hết sức cảm kích! Có điều bởi vì hai ta là bằng hữu, cho nên ta mới tới đây khuyên các ngươi vài lời, bằng không ta tuyệt đối sẽ không quản việc này, cùng lắm thì đứng ra nói, các ngươi căn bản không phải bằng hữu của ta, cùng ta có cái cái rắm quan hệ!"
Tô Vũ cười khổ nói: "Nhưng ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa như thế. Từ nhỏ phụ thân ta đã dạy, đối với địch nhân thì nhất định phải tàn nhẫn! Đối với bằng hữu thì phải dốc lòng đối xử chân thành! Thanh công chúa, coi như ngươi không vì chính ngươi, thì ngươi cũng phải suy nghĩ cho chủng tộc của mình một chút, Vân Hổ nhất tộc không mạnh, đây là lời nói thật, các ngươi đắc tội với Đơn thần văn nhất hệ rồi thì sau này còn có thể sống dễ chịu qua ngày sao?"
Hạ Thanh nghe vậy liền tỏ ra sợ hãi, "Bọn hắn sẽ không nhằm vào chúng ta đấy chứ?"
"Khó mà nói, những người kia xấu tính đã thành nết.” Tô Vũ cắn răng nói: "Thanh công chúa, ngươi tốt nhất nên buông mặt mũi, đi nhận sai đi."
Hạ Thanh một mặt khổ sở nói: "Vậy ngươi bên này… Có phải ta đã gây thêm phiền toái cho ngươi hay không?"
"Không có chuyện đó đâu!" Tô Vũ cười đáp: "Chỉ là chút phiền toái nho nhỏ, ta vốn không thèm để ý. Gần đây chẳng qua là ta bận rộn quá thôi..."
"Ngươi bận chuyện ở sở nghiên cứu Nguyên Thần?"
"Thanh công chúa cũng biết à?"
"Ừm, rất nhiều người đều đang nghị luận đây." Hạ Thanh cười nói: "Đáng tiếc, ta là ngoại tộc, bằng không cũng muốn ra sức hỗ trợ phần nào cho Tô huynh."
Hạ Thanh một mặt khổ sở nói: "Vậy ngươi bên này… Có phải ta đã gây thêm phiền toái cho ngươi hay không?"
"Không có chuyện đó đâu!" Tô Vũ cười đáp: "Chỉ là chút phiền toái nho nhỏ, ta vốn không thèm để ý. Gần đây chẳng qua là ta bận rộn quá thôi..."
"Ngươi bận chuyện ở sở nghiên cứu Nguyên Thần?"
"Thanh công chúa cũng biết à?"
"Ừm, rất nhiều người đều đang nghị luận đây." Hạ Thanh cười nói: "Đáng tiếc, ta là ngoại tộc, bằng không cũng muốn ra sức hỗ trợ phần nào cho Tô huynh."