“...”
Triệu Minh ngây ngẩn cả người.
Nhìn Tô Vũ không chớp mắt.
Má nó.
Ta nên nói cái gì?
Không thể nào!
Chỉ là chém gió lung tung mà thôi, ánh mắt Tô Vũ kiên định, thần văn chiến kỹ là mấu chốt để thăng cấp vô địch, thần văn Nhân tộc là mấu chốt để thăng cấp vô địch, vậy vì sao Nguyên Thần khiếu không phải?
Nó thật sự không tồn tại sao?
Hắn cảm thấy có khả năng tồn tại!
Thời điểm thông suốt rất nhiều khiếu huyệt, hắn thực sự có cảm giác mơ hồ rằng trong thân thể có một khiếu huyệt cực kỳ quan trọng chưa bị ai phát hiện.
Suy nghĩ của Tô Vũ bay xa, mà giờ phút này Triệu Minh lại mơ mơ hồ hồ.
Sau một lúc lâu, y bỗng nhiên nói: “Miễn phí đứng tên cho ngươi! Nhưng ta hy vọng ta có thể gia nhập viện nghiên cứu của các ngươi!”
Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng nhiên có người lên tiếng: “Tô Vũ, ta có thể gia nhập không?”
Khương Mục!
Tô Vũ chú ý tới gã, hắn quay đầu lại nhìn Khương Mục, mỉm cười hỏi: “Ta vừa nói bừa thôi, ngươi tin à?”
“Không, không phải, vô địch gì đó ta không tin lắm! Nhưng Nguyên Thần khiếu...” Khương Mục nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy có khả năng thật sự tồn tại! Ta từng xem một quyển du ký, nó ghi thế này, An Bình lịch sơ kỳ có một vị cường giả từng bùng nổ một kích kinh thiên, Lăng Vân cửu trọng cảnh mà chém giết một vị Sơn Hải thất trọng...”
Triệu Minh kinh ngạc: “Ngươi nói đến Bạch Thiên Hạo?”
“Đúng vậy!”
Khương Mục gật đầu, Tô Vũ lại là mờ mịt.
Không quen, không biết, chưa từng nghe nói tới.
Triệu Minh thấy hắn mơ hồ bèn giải thích: “Thiên Hạo, nhân vật An Bình lịch sơ kỳ, tính ra thì có chút quan hệ với ngươi, lão sư Bạch Phong của ngươi có thể tính là hậu duệ của Bạch Thiên Hạo, lịch sử từng ghi lại, có cường giả Lăng Vân cảnh chém giết Sơn Hải, nhưng sau khi bùng nổ đã nhanh chóng ngã xuống, cụ thể thật giả thế nào thì hiện tại khó phân biệt, dường như chỉ có thể tìm thấy trong du ký.”
“Bạch Thiên Hạo?”
Tổ tông của Bạch Phong?
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn về phía hai người, “Ý các ngươi là, hắn mở ra Nguyên Thần khiếu, khiếu huyệt hợp nhất, cho nên vượt cấp chém giết Sơn Hải?”
“Đúng vậy!”
Khương Mục nghiêm túc nói: “Vừa rồi khi ngươi nói sau khi mở ra 300 khiếu huyệt có chút cảm giác, ta cảm thấy phỏng đoán này có thể là thật, An Bình lịch sơ kỳ, không ít người mở ra mấy trăm khiếu huyệt, đương nhiên phần lớn đều đã chết, bởi vì lúc ấy thông suốt lung tung không thành hệ thống, sau đó chết già, chết trận... nghe đồn tiền bối Bạch Thiên Hạo cũng mở ra rất nhiều khiếu huyệt, có lẽ Nguyên Thần khiếu thật sự tồn tại!”
“Đương nhiên, chưa chắc ông ấy đã phát hiện, có lẽ là trước khi tử chiến ông ấy đột nhiên vô tình bùng nổ được khiếu huyệt này, hợp khiếu, bộc phát ra chiến lực xưa nay chưa từng có!”
Tô Vũ không biết nói gì, ta chỉ tùy tiện phỏng đoán một cái, nói như vậy, nó thật sự tồn tại?
Hắn không để ý bị kẻ khác biết việc này.
Đùa à, chẳng lẽ muốn khai mấy trăm cái khiếu huyệt để làm thực nghiệm ư, thế thì khác gì bị điên đâu!
Trừ thời kì An Bình lịch sơ kỳ có người làm như vậy, sau này không ai làm như thế nữa.
“Nhị vị đều có hứng thú gia nhập sao?”
Hai người đồng loạt gật đầu!
Triệu Minh cười ha hả: “Đề tài này rất thú vị, nếu Nguyên Thần khiếu mà ngươi nói tồn tại thật, hiện giờ có lẽ phải thông suốt mấy trăm khiếu huyệt mới có thể phát hiện, nhưng một khi ngươi phát hiện, tiến hành định vị, ngược hướng suy luận, có lẽ không cần khai khiếu huyệt nào cả liền có thể trực tiếp mở ra Nguyên Thần khiếu!”
Khương Mục cũng gật đầu: “Đề tài này rất có ý nghĩa, hơn nữa trừ ngươi ra, trước mắt có lẽ không có ai làm được thí nghiệm phương diện này! Tô Vũ, nếu Nguyên Thần khiếu thật sự tồn tại, vậy tương lai nhân tộc sẽ được viết lại!”
Tô Vũ cười nói: “Ta chỉ phỏng đoán mà thôi, các ngươi muốn gia nhập...”
Tô Vũ suy xét một chút, gật đầu: “Có thể, nhưng nói trước, ta chủ đạo, các ngươi chỉ là nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu, không phải quản lý!”
“Cái này không thành vấn đề!”
Hai người đều gật đầu, đề tài của hắn khiến bọn họ cảm thấy thực hứng thú.
Thậm chí Tô Vũ vừa báo đề tài này lên, có lẽ sẽ khiến cho rất nhiều đại lão chú ý.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của đề tài, thông suốt mấy trăm khiếu huyệt mới có thể cảm ứng được một chút, đại khái không ai muốn thử nghiệm, thứ nhất, khai mấy trăm khiếu huyệt có độ khó quá lớn, trừ khi kẻ đó là thiên tài yêu nghiệt.
Thứ hai, tài nguyên tiêu hao quá lớn, thời gian quá dài, hiện tại bồi dưỡng một thiên tài như vậy có lẽ phải mất tới vài năm, thậm chí là mười năm.
Thứ ba, nếu có thiên tài như vậy, thông suốt mấy trăm khiếu huyệt cũng được, vì sao không cho hắn thăng cấp?
Còn Tô Vũ... Hắn là tên biến thái.
Ai biết hắn mở ra nhiều khiếu huyệt trong thời gian ngắn ngủi vài tháng bằng cách nào?
Nghĩ vậy, Triệu Minh bỗng nhiên nói: “Tô Vũ, ta cảm thấy ngươi có thể tìm một người, là Chu Hạo! hắn thông suốt cũng nhanh, 144 khiếu huyệt, nhưng Thiên Sơn Quyết của hắn tu luyện tới trình độ này rồi thì khó tiến thêm một bước! Hiện giờ, hắn không tiến vào Vạn Thạch, chỉ có thể tiếp tục thông suốt, tăng cường thực lực!”
Dứt lời, Triệu Minh liền vui vẻ bảo: “Không phải lần trước ngươi còn liên thủ cùng hắn sao? Hoàn toàn có thể kéo hắn qua làm thí nghiệm phẩm, bảo lão sư hắn trợ giúp tu luyện, thông suốt, không vấn đề gì đâu! Đề tài Nguyên Thần khiếu vừa đề ra, chắc chắn Hạ Ngọc Văn cũng cảm thấy hứng thú, hận không thể cắm một tay vào, ngươi khiến y tốn chút tiền giúp đồ đệ y thông suốt, trước thì có lẽ y không vui, hiện tại... Bảo đảm không thành vấn đề!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động!
Có đạo lý!
Có lẽ còn có thể hố một bút.
Hơn nữa hắn hơi đặc thù, hắn khai Thần Khiếu, Chu Hạo không khai Thần Khiếu, nếu không khai Thần Khiếu thì vẫn có loại cảm giác này sao?
Nguyên Thần khiếu vốn là đề tài hắn mang ra để lừa gạt mà thôi.
Nhưng hiện tại bản thân Tô Vũ cũng thấy có chút hứng thú.
Cứ như vậy, hắn coi như chính thức phủ thêm cái danh thiên tài nghiên cứu.
Đám Triệu Minh vừa nghe liền cảm thấy kích động, Hồ Thu Sinh cũng vậy, có thể thấy được mấy người bọn họ rất quan tâm tới đề tài này.
Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hai người các ngươi có bản lĩnh đặc thù nào không? Đánh nhau không tính.”
Triệu Minh ngập ngừng, “Trị liệu có tính không? Ta là bác sĩ, thời điểm các ngươi thí nghiệm sẽ thường xuyên bị thương!”
Cũng đúng!
Tô Vũ gật đầu.
Còn Khương Mục thì sao?
Hắn không thân với Khương Mục, nhưng đối phương cũng coi như một thành viên của hệ trung lập, muốn vào cũng có thể.
Nhưng dù sao cũng phải có chút bản lĩnh nào đó đi?
Đánh nhau... một kẻ chưa đến Đằng Không đánh nhau thì có gì đáng xem chứ.
Tuy rằng gã đã sắp Đằng Không!
Khương Mục ngây người suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng: “Lúc rảnh rỗi ta thường hay xem mấy bản du ký, mấy năm nay đã xem qua được mấy ngàn quyển, có tính không?”
“...”
Tô Vũ dại ra, nhìn chằm chằm đối phương, gật đầu đáp: “Được!”
Cái này có thể xem xét!
Nhìn xem, người ta vừa nghe đến Nguyên Thần khiếu thì lập tức liên tưởng đến Bạch Thiên Hạo, lập tức nghĩ tới khả năng thật sự tồn tại khiếu huyệt bí ẩn đó, đây đương nhiên là một loại năng lực, phải tính.
Một ít dã sử, một ít truyền thuyết, đều thể hiện qua du ký.
Tô Vũ không xem nhiều sách ở phương diện này lắm, chủ yếu là thời gian không đủ, Khương Mục lại rất nhàn.
Nghĩ vậy, Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: “Gia tộc của lão sư ta còn từng có thời điểm huy hoàng vậy à?”
Lăng Vân giết Sơn Hải đấy!
Triệu Minh gật gù: “Bình thường mà! Gia đình tầm thường rất khó sinh ra thiên tài, đây là lời nói thật. Tuy rằng hiện tại Bạch gia không quá mạnh, nhưng cũng không tệ lắm. Hiện giờ trong gia tộc có vài vị Lăng Vân, chỉ là không có Sơn Hải cảnh.”
Tô Vũ không rõ ràng vấn đề này.
Bạch Phong chưa bao giờ đề cập đến.
Nghĩ vậy, Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: “Gia tộc của lão sư ta còn từng có thời điểm huy hoàng vậy à?”
Lăng Vân giết Sơn Hải đấy!
Triệu Minh gật gù: “Bình thường mà! Gia đình tầm thường rất khó sinh ra thiên tài, đây là lời nói thật. Tuy rằng hiện tại Bạch gia không quá mạnh, nhưng cũng không tệ lắm. Hiện giờ trong gia tộc có vài vị Lăng Vân, chỉ là không có Sơn Hải cảnh.”
Tô Vũ không rõ ràng vấn đề này.
Bạch Phong chưa bao giờ đề cập đến.