Liễu Văn Ngạn nói: “Hơi xấu, sư phụ ta, tằng sư tổ của ngươi, thẩm mĩ quan của ông bình thường, đừng để ý, lưu lại làm niệm tưởng, nếu ngày nào đó không thích thì cũng đừng ném, trả lại cho ta.”
“Sư bá tổ…”
Ngô Gia len lén nhìn Trần Vĩnh, Trần Vĩnh hơi nhíu mi, y không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn bình tĩnh hỏi: “Thế nào? Ngươi có ý kiến à?”
“Không dám!” Vẻ mặt Trần Vĩnh ngưng trọng: “Sư bá, đây là đồ sư tổ đưa ngài, quá trân quý, nha đầu Gia Gia này có chút qua loa, nếu lỡ đánh mất, vậy thì không tốt.”
“Nói bừa!” Liễu Văn Ngạn phì cười: “Nha đầu, cầm đi, đừng làm mất, sư phụ ngươi sẽ khinh thường ngươi đấy!”
Ngô Gia lại nhìn về phía Trần Vĩnh, Trần Vĩnh trầm mặc một hồi, gật đầu nói: “Nhận lấy đi, cảm ơn sư bá tổ của ngươi!”
“Cảm ơn sư bá tổ!”
Ngô Gia cười hì hì nhận lấy, ánh mắt Liễu Văn Ngạn hiền hòa nhìn nàng, “Đeo lên cho ta xem!”
Ngô Gia không nói nhiều, nhanh chóng đeo lên cổ.
Liễu Văn Ngạn thấy vậy liền gật đầu, “Đẹp đấy, nhìn dáng vẻ thì là kiểu nữ, tằng sư tổ của ngươi thật là, lại còn đưa ta! Nhớ đeo nhé!”
“Vâng!”
Ngô Gia vội vàng gật đầu.
Bên cạnh, Bạch Phong đang hớn hở vui cười, tình cờ liếc mắt trông thấy Tô Vũ nhìn chằm chằm qua chỗ Ngô Gia thì anh không khỏi đá hắn một cước, truyền âm mắng: “Đừng nhìn chằm chằm ngực sư tỷ ngươi! Cẩn thận không sư bá ngươi xử lý bây giờ!”
Tô Vũ câm nín!
Ta nhìn vòng cổ thôi mà, sư phụ đen tối vừa thôi!
Hắn cảm thấy vòng cổ kia không đơn giản, vừa rồi khi Liễu lão sư lấy ra, sư tổ đã biến sắc.
Hình như biết hắn nghĩ gì, Bạch Phong truyền âm: “Đừng hâm mộ ghen ghét, đó là thứ Liễu lão sư ngươi đưa cho Gia Gia dùng để hộ thân, bên trong có một thần văn Nhật Nguyệt phòng ngự! Sơn Hải tầm thường khó phá được, đừng nói cho Gia Gia, Liễu lão sư ngươi bảo ta tách ra, mấy năm nay, sư bá cảm thấy đã liên lụy đến mọi người. Có một số việc… haizzz!”
Anh hơi thổn thức.
Chuyện năm đó có quan hệ gì với Liễu Văn Ngạn sao?
Kỳ thật là không.
Nhưng vì Ngũ Đại, vì đa thần văn nhất hệ, Liễu Văn Ngạn gánh vác quá nhiều, mà nay cửa nát nhà tan, lang bạt kỳ hồ, Bạch Phong thổn thức, nỗi lòng khó giải.
“Không đưa ngươi thì ngươi cũng đừng nhớ thương, ngươi giữ thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, nếu đưa ngươi, ngày mai ngươi lại trêu chọc đám Nhật Nguyệt kia, cẩn thận bị người ta giết chết!”
Tô Vũ cạn lời, lão sư, ngươi không tín nhiệm ta như vậy ư?
Ta không phải loại người như vậy!
Hiện tại ta rất khiêm tốn!
Hàn huyên thêm vài câu, Liễu Văn Ngạn phất tay: “Nói đến đây thôi, đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc cần từ biệt! Ngày sau tái kiến!”
Dứt lời, ông vẫy vẫy tay với bọn họ.
Vài vị Long Võ Vệ nhanh chóng đuổi tới.
Đưa Trịnh Ngọc Minh đi là hộ vệ quân, mà bọn họ lại là Long Võ Vệ.
“Trương thiên phu trưởng.”
Liễu Văn Ngạn nhìn về phía mấy người mới tới, cười nói với thiên phu trưởng dẫn đầu: “Trên đường làm phiền các ngươi.”
“Liễu đại nhân khách khí!”
Trương thiên phu trưởng vội vàng đáp lời, bên kia, Triệu Minh Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: “Ca ta bảo mấy người các ngươi tới ư?”
“Đại tiểu thư.”
Triệu Minh Nguyệt nhíu mày, “Không cần xưng hô như vậy, ta không phải người Hạ gia!”
Ca ca của bà là phó tướng Long Võ Vệ, Long Võ Vệ là quân của Hạ gia, không phải của nhà bà.
Triệu Minh Nguyệt trầm giọng hỏi: “Chỉ có các ngươi sao? Ca ta không tự mình hộ tống hắn đi ư?”
Trương thiên phu trưởng nhanh chóng đáp: “Đại tiểu thư, tướng quân phân phó, chỉ mấy người chúng ta là đủ rồi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ Liễu đại nhân, Long Võ Vệ đại biểu Đại Hạ phủ, có chúng ta ở đây, ai dám quấy rối, kẻ đó chính là khiêu khích Đại Hạ phủ!”
Dường như Đại Hạ phủ cũng trở nên an tĩnh.
Cùng lúc đó, từ Đại Hạ phủ, một đám cường giả cũng nối gót rời đi.
Không ai biết có liên quan đến việc này hay không.
Đại Hạ phủ khôi phục an tĩnh.
Trước sau như một!
Dường như Đại Hạ phủ cũng trở nên an tĩnh.
Cùng lúc đó, từ Đại Hạ phủ, một đám cường giả cũng nối gót rời đi.
Không ai biết có liên quan đến việc này hay không.
Đại Hạ phủ khôi phục an tĩnh.
Trước sau như một!