Lưu Hồng nhíu mày!
Hỗn đản này, lại muốn làm gì?
"Tô Vũ..."
"Lão sư, ngài quên sao, ngài là tổng chỉ đạo của tân sinh chúng ta, ta tới cửa bái phỏng không phải rất bình thường à? Ta là học viên Bách Cường, làm sao ta có cảm giác lão sư có thành kiến rất lớn đối với ta nhỉ?"
Tô Vũ cười xán lạn, Lưu Hồng nhíu mày, nhìn về phía đám Tôn Các lão cách đó không xa.
Sau một khắc, Tôn Các lão truyền âm: "Không có việc gì, gặp hắn! Xem hắn muốn làm cái gì!"
"Hiểu rồi!"
Lưu Hồng trả lời một câu, rất nhanh bèn cười đáp: "Vậy thì tốt, Tô Vũ, tối chúng ta gặp!"
Trong lòng gã lại cực kỳ hồ nghi, làm gì thế?
Muốn hố ta?
Hố ta mà tại trước mặt mọi người nói muốn gặp ta, kỳ thật không tốt, còn không bằng lén lút tới gặp ta.
Sau đó cố ý lộ ra chân tướng bị người phát hiện, như thế thì có thể hố thảm hại hơn, hiện tại trực tiếp tới gặp, ngược lại sẽ không có chuyện gì, Tô Vũ đang nghĩ cái gì vậy?
...
Sắc trời đã tối, tranh tài kết thúc.
Tô Vũ và Lưu Hồng tranh giành vài câu, cũng không ở lại lâu, rất mau hắn đã trở lại trung tâm nghiên cứu.
Giờ khắc này Hồng Đàm đang uống trà, Bạch Phong còn chưa trở lại, đại khái anh còn đang giúp Liễu Văn Ngạn chải vuốt thần văn.
Thấy Tô Vũ trở về, Hồng Đàm bỗng cảm thấy có chút thổn thức trong lòng!
Cái tên này, lợi hại quá!
Hiện tại mới nhập học mấy tháng thôi, thế mà thắng được cả hạng nhất Bách Cường.
"Chuyện ngày hôm nay ta biết rồi, ngươi muốn thành lập sở nghiên cứu?"
Tô Vũ cười ngây ngô: "Sư tổ, không phải sở nghiên cứu gì đâu, chỉ là tìm một nhóm người lôi kéo một thoáng, chúng ta quá ít người, ý của ta là, tìm một chút người, dù cho không kiếm sống thì tráng tăng thanh thế cũng được! Thêm chút hỗn tạp cũng tốt!"
Hồng Đàm khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Tăng cao thanh thế... Kỳ thật đa thần văn nhất hệ không thảm như ngươi tưởng tượng, trong học phủ vẫn còn có một ít người nhà... Khụ khụ, bất quá thôi được rồi, đó là do ngươi muốn kéo người về cho sư bá, nếu ngươi muốn mời chào thì tùy ngươi."
Việc này ông cũng lười quản.
Đa thần văn nhất hệ vẫn có một ít người giúp đỡ.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, là thế phải không?
Hắn còn tưởng rằng đa thần văn nhất hệ thật sự chỉ có mấy người bọn họ.
"Sư tổ, những người mấy năm qua bị đuổi đi..."
Ý hắn nói không phải là chuyện 50 năm trước, mà là người bị đuổi trong những năm gần đây bởi vì thần văn không đạt tiêu chuẩn, những người này đều là người nhà sao?
Hồng Đàm đáp: "Những người đó ư... Nói đến kỳ thật cũng có trách nhiệm của ta, không dạy dỗ kĩ càng, có vài người nhịn không được liền trực tiếp tấn cấp Đằng Không, thần văn chiến kỹ phác hoạ thất bại... sư bá ngươi trong cơn tức giận nên đã đuổi hết!"
"Bất quá có một phần là do những phái hệ khác xếp vào, cũng có một phần là thật sự bái nhập hệ phái chúng ta..."
Hồng Đàm nói vài câu, lại thở dài: "Năm đó đuổi đi những người này, thủ đoạn vẫn quá cường ngạnh! Chờ một chút xem đi, chờ phương pháp chia tách bổ sung của sư phụ ngươi hoàn thiện, ta nhìn thử xem có thể tìm về mấy người hay không."
"Bọn họ vẫn còn ở trong học phủ à?"
"Có vài người còn ở lại, có vài người thì không."
Hồng Đàm không nhiều lời, những việc này, Trần Vĩnh có một ít sắp xếp của mình, những năm qua ông cũng không quá quan tâm mấy chuyện ấy.
Một khi Bạch Phong hoàn thiện phương pháp chia tách bổ sung, đó sẽ chính là căn cơ để đa thần văn nhất hệ quật khởi.
Bằng không, nói dễ nghe đi nữa, làm lại nhiều đi nữa thì người của đa thần văn nhất hệ càng ngày càng ít, dần dần xuống dốc, đó cũng là điều tất nhiên.
Hồng Đàm suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Ngươi còn yếu, đừng nhiều lần đi khiêu khích những tên kia, cẩn thận bọn gia hỏa ấy hạ độc thủ! Vẫn nên khiêm tốn một chút..."
Tô Vũ không đồng ý lắm, hắn nói: "Sư tổ, ta biết, nhưng dù chúng ta không có động tĩnh, những người này cũng sẽ không hòa bình ở chung với chúng ta đâu! Khiêm tốn hay không biết điều đều là một kết quả, chuyện của sư tỷ ngài cũng đã thấy được, nàng bình thường đều không xen vào chuyện tranh đấu, kết quả như thế nào?"
Ngô Gia rất ít tham dự việc lớn trong phe phái, chỉ một mực ngốc nghếch tu luyện, mạnh lên, đánh bảng...
Kết quả lại như thế nào?
Có đôi khi, không phải nói ngươi khiêm tốn thì liền có thể giải quyết vấn đề.
Tô Vũ còn muốn kín tiếng khiêm nhường hơn bất kỳ ai.
Hắn còn muốn an tâm tu luyện!
Hồng Đàm suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, "Chờ ta tiến nhập Nhật Nguyệt, chuyện như vậy sẽ ít đi một chút, trừ phi Chu Minh Nhân cũng tiến nhập Nhật Nguyệt."
Nói xong, ông trầm mặc một hồi.
Tiến vào Nhật Nguyệt...
Ông tiến vào Nhật Nguyệt, kỳ thật cũng có một chút phiền toái, dĩ nhiên, không cần thiết nói cho Tô Vũ.
Khi ông tiến vào Nhật Nguyệt, Chu Phá Long có thể sẽ tới tìm ông.
Hồng Đàm nhìn Tô Vũ một hồi, cười bảo: "Được rồi, chính ngươi quyết định đi! Ngươi là người có chủ ý, cứ thoải mái mà lăn lộn! Ngươi mạnh hơn lão sư ngươi... Kỳ thật lão sư ngươi cũng rất tốt!"
Bạch Phong là người không quá ưa thích tính toán, thế nhưng có chỗ tốt là anh cũng rất ít bị người mưu hại.
Bản lĩnh xu lợi tránh hại thì vẫn phải có.
Đối với anh có chỗ tốt, anh liền nghe, không có chỗ tốt, anh cứ coi như không nghe thấy, mặc cho ngươi nói thế nào, đều là kết quả kia.
Anh rất ít đấu miệng với Lưu Hồng, năm đó khi Lưu Hồng cùng anh cạnh tranh, không ít lần bị Bạch Phong thu thập.
Cảm giác ngươi đang hại ta... Ta liền mặc kệ ngươi!
Gặp được dạng người như Bạch Phong, Lưu Hồng cũng rất bất đắc dĩ.
Tô Vũ cũng cười, không nói lại chuyện này mà nói đến một chuyện khác, "Sư tổ, trước đó Vạn phủ trưởng bảo ta đi tìm ông ấy, ta vẫn chưa đi, ta cần phải tới đó sao?"
"Vạn Thiên Thánh tìm ngươi..."
Việc này lần trước Hồng Đàm từng nghe nói qua, suy nghĩ một lúc bèn bảo: "Có thể đi! Vạn Thiên Thánh là người mà ta cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, thế nhưng hắn là người trên đại thể vẫn có thể yên tâm! Đúng rồi, ở trước mặt hắn thì tâm tư đừng suy nghĩ lung tung, đừng quên chuyện lần trước bị Hạ mập mạp thu thập!"
"..."
Tô Vũ im lặng.
Nhịn không được bèn hỏi: "Sư tổ, bọn họ có thể nhìn thấu tâm tư sao?"
"Không phải nhìn thấu, là ý chí lực của ngươi nhỏ yếu, tâm tư gợn sóng, bọn hắn có thể cảm ứng ra một chút, một khi dính đến chính bọn hắn, cảm ứng sẽ rõ ràng hơn!"
Tô Vũ gật gật đầu, vậy thì đúng là phải cẩn thận.
Về sau gặp những cường giả này, dù cho trong lòng hận thấu thì cũng phải nghĩ đến yêu thương bọn họ!
Dặn dò xong chuyện này, Hồng Đàm lại nói: "Sư phụ ngươi gần đây đang dưỡng thương, thuận tiện giúp sư huynh của ta chải vuốt thần văn, thời gian ngắn sẽ không trở về, tháng sau hắn phải đi Chư Thiên chiến trường, ta tiếp theo cũng phải chuẩn bị phá quan tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, sư bá ngươi thì không có bế quan, có việc liền đi tìm y..."
"Sư bá..."
Tô Vũ nhỏ giọng hỏi: "Trạng thái gần đây của sư bá không tốt lắm, sư tổ, có phải ngài ấy tu luyện không thuận không ạ?"
"Trạng thái không tốt?"
Hồng Đàm thật đúng là không chú ý tới, suy nghĩ một chút bèn nói: "Chuyện của Gia Gia sao? Sư bá ngươi... Ai, việc này khó mà nói, sư bá ngươi năm đó bị Vạn Tộc giáo phục sát, cha mẹ Gia Gia vì cứu y nên đều chết trong lần phục kích đó. Sư bá ngươi thấy có lỗi với Gia Gia rất nhiều, một mực xem nó thành con gái ruột mà yêu thương, lần trước Gia Gia thụ thương, sư bá ngươi cảm thấy là do y dạy không tốt, Gia Gia bị y dạy cho không biết biến hóa, kết quả bị người đánh trọng thương..."
"Thế mà những người kia lại có ý đồ tới trên đầu Gia Gia, đại khái chọc cho sư bá ngươi bực mình rồi!"
Hồng Đàm nhắc tới việc này, cũng là một mặt thổn thức, khẽ thở dài: "Đám gia hỏa Chu Minh Nhân một lần là đủ rồi, một mực lại còn tiếp trêu chọc sư bá ngươi. Kỳ thật ta đã nghĩ tới chuyện để sư bá ngươi từ bỏ vị trí Quán trưởng, sớm ngày tiến vào Sơn Hải, không cần thiết trông coi Tàng Thư các không buông."
"Từ bỏ?" Tô Vũ phiền muộn, "Sư tổ, nếu từ bỏ Tàng Thư các, chúng ta cái gì cũng bị mất!"
"Trạng thái không tốt?"
Hồng Đàm thật đúng là không chú ý tới, suy nghĩ một chút bèn nói: "Chuyện của Gia Gia sao? Sư bá ngươi... Ai, việc này khó mà nói, sư bá ngươi năm đó bị Vạn Tộc giáo phục sát, cha mẹ Gia Gia vì cứu y nên đều chết trong lần phục kích đó. Sư bá ngươi thấy có lỗi với Gia Gia rất nhiều, một mực xem nó thành con gái ruột mà yêu thương, lần trước Gia Gia thụ thương, sư bá ngươi cảm thấy là do y dạy không tốt, Gia Gia bị y dạy cho không biết biến hóa, kết quả bị người đánh trọng thương..."
"Thế mà những người kia lại có ý đồ tới trên đầu Gia Gia, đại khái chọc cho sư bá ngươi bực mình rồi!"
Hồng Đàm nhắc tới việc này, cũng là một mặt thổn thức, khẽ thở dài: "Đám gia hỏa Chu Minh Nhân một lần là đủ rồi, một mực lại còn tiếp trêu chọc sư bá ngươi. Kỳ thật ta đã nghĩ tới chuyện để sư bá ngươi từ bỏ vị trí Quán trưởng, sớm ngày tiến vào Sơn Hải, không cần thiết trông coi Tàng Thư các không buông."
"Từ bỏ?" Tô Vũ phiền muộn, "Sư tổ, nếu từ bỏ Tàng Thư các, chúng ta cái gì cũng bị mất!"