Bên cạnh lôi đài, trong khu quan chiến.
Lưu Hồng nở nụ cười đứng sau lưng Tôn các lão, Tôn các lão nhíu mày, nói khẽ: "Bọn gia hỏa kia! Rõ ràng là chúng ta xuất tiền, cho danh ngạch để tổ chức tranh tài, bọn hắn ngược lại thì hay rồi, chuyện gì cũng đều muốn xen một tay vào!"
Lưu Hồng thấp giọng đáp: "Tôn các lão yên tâm, công bằng công chính là điều nhất định! Học phủ ít nhiều cũng bỏ ra 1 vạn điểm công huân, nếu bọn hắn muốn nhúng tay vào, vậy liền để bọn hắn tham dự, miễn cho nói chúng ta tranh tài bất công."
"Tô Vũ báo danh chứ?"
"Ừm."
Lưu Hồng cười: "Tôn các lão yên tâm, ta sẽ thu dọn hắn gọn gàng!"
Tôn các lão khẽ gật đầu, Lưu Hồng lại thấp giọng nói: "Về phần các vị sư chất như Tiền Hải, ta cũng sẽ tận lực an bài đến đội ngũ của cường giả, tranh thủ để bọn hắn có thể cầm tới danh ngạch!"
Tôn các lão không lên tiếng, đám Tiền Hải... Đó là học viên nhất mạch của ông.
Không phải đích truyền nhưng cũng là đồ tử đồ tôn.
Nếu thật sự có thể cầm về danh ngạch, vậy thì rất tốt.
Đơn thần văn nhất hệ có hơn trăm nghiên cứu viên, lần này ngoại trừ cho ra chỉ có 32 danh ngạch, dù cho Các lão như ông thì cầm về tay cũng không coi là nhiều, tổng cộng cũng mới chỉ 3 suất, dù sao vẫn có quá nhiều người cần.
3 suất... quá ít!
Có thể vào cũng không phải chỉ mỗi học viên mà một số Đằng Không cảnh cũng sẽ đi vào!
Mà dựa theo quy định, Đằng Không sẽ tính là 2 danh ngạch, Lăng Vân đi vào liền phải tính thành 3, dĩ nhiên, Lăng Vân đi vào thì trên thực tế trợ giúp không quá lớn, có thể hấp thu ý chí lực rất có hạn.
Dưới tình huống như thế, có ai mà không muốn kiếm nhiều thêm mấy cái danh ngạch.
Tôn Các lão bất động thanh sắc, hỏi nhỏ: "Bình Thăng không có ý kiến gì chứ?"
Lưu Hồng đáp: "Không đâu, Chu sư huynh bên này... Địch Phong và Khâu Vân là đệ tử đắc ý nhất của hắn, hiện tại... Ngài cũng biết tình huống đấy, dù lấy được danh ngạch thì cũng không có chỗ dùng."
Chu Bình Thăng có 6 đệ tử, hai người Đằng Không, ngoại trừ Địch Phong cùng Khâu Vân, thì còn có hai đệ tử vượt qua 30 tuổi, xem như học viên cũ.
Trịnh Ngọc Minh có 6 đệ tử, Hoàng Khải Phong là một trong số đó, có 4 người là Đằng Không, 1 người cũng vượt qua 30 tuổi đến nay vẫn chưa Đằng Không.
Hai đệ tử của Hồ Văn Thăng là Trần Khải cùng Quách Thánh Tuyền. Trần Khải thực lực còn yếu, Quách Thánh Tuyền cũng không yếu, chẳng qua hiện nay lui tới với Đơn thần văn nhất hệ không nhiều, xem như ngoại tộc.
Mà Chu Bình Thăng lần này cũng được chia 2 danh ngạch... Đây là trước đó cho y, nhưng thật ra là cho Địch Phong cùng Khâu Vân, hiện 2 tên này đã phế đi, thế nhưng Chu Minh Nhân cũng không thu hồi lại, trên thực tế chính là cho hai vị học viên chưa Đằng Không khác.
Chu Minh Nhân làm ra hành vi tử tế này, mọi người nhìn ở trong mắt, cũng không ai nói cái gì, còn về những người khác có vừa lòng hay không thì đó chính là chuyện của bọn họ.
Lưu Hồng nói tới nói lui, vẫn nhỏ giọng nói: "Tôn lão, kỳ thật... Ta cố ý không muốn cho Chu sư huynh danh ngạch."
"..."
Tôn Các lão không nói gì, chờ gã nói rõ lí do.
"Chu sư huynh đã lấy được 2 danh ngạch, môn hạ của hắn hiện tại cũng chỉ 2 người có ích, thế là đủ! Nhưng ý của sư huynh là lại cho hắn thêm mấy suất... Hiện tại vốn không ít người nhìn chằm chằm sư huynh, hắn lại làm loạn, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện."
Tôn các lão liếc mắt nhìn Lưu Hồng rồi thản nhiên cất tiếng: "Hắn đòi thêm danh ngạch?"
"Ừm."
"Không cần để ý tới hắn! Tên ngu xuẩn! Đến lúc này còn muốn nhảy nhót lung tung, thật sự tưởng chuyện mình làm không có ai biết rõ à? Lão Chu có thể bảo đảm hắn nhất thời, nhưng có thể bảo đảm hắn cả đời được sao? Trước đó chuyện mua sắm tư liệu đã tiêu tốn 100 ngàn công huân phải không?"
"8 vạn 2..."
Tôn Các lão gật gật đầu, không nhiều lời, những sự tình này lão Chu vẫn tiếp tục chống đỡ, vì chút chuyện cỏn con của Chu Bình Thăng, không đáng phải nhiều lời với lão Chu thêm nữa.
"Lưu Hồng, kín miệng một chút, đừng sau lưng nói lung tung, hiểu chưa?"
Lưu Hồng cười khổ: "Ta biết, Tôn lão, ta cũng chỉ lo lắng... Sau khi sư phụ ta bế quan, ta vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng lần này lại bị đẩy ra làm chủ đạo tranh tài, Chu sư huynh lại ngỏ ý đòi, nhưng ta nào không dám cho hắn... Ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể tố khổ với ngài một chút... Mong rằng Tôn lão nói thay ta một lời."
"Nếu ta muốn cho hắn, hắn thật sự bán đi chút danh ngạch này, bán cho người của chúng ta còn tốt, lỡ như bán cho người khác... Tôn lão, nói câu khó nghe, cuối cùng còn không phải ta đội nồi sao, ta sẽ rất xui xẻo, thà rằng như vậy, ta tình nguyện đắc tội Chu sư huynh!"
Tôn Các lão thản nhiên dặn dò: "Yên tâm làm chuyện của ngươi! Tiểu Chu mấy năm qua đã quá đắc ý quên mình, nên thanh tỉnh một chút! Ngươi là chủ sự dưới Đằng Không do lão Chu đẩy ra, hết thảy giao cho ngươi phụ trách, không cần để ý tới hắn."
"Tạ ơn Tôn lão!"
Lưu Hồng nói lời cảm tạ, giống như nhẹ nhàng thở ra.
Tôn Các lão cũng không nói gì thêm nữa, Lưu Hồng xem thời gian, đã tới giờ bắt đầu rồi, gã nhảy một cái, bay lên lôi đài.
...
"Mục đích tranh tài lần này, mọi người đều đã biết!"
"Có rất nhiều người dự thi bởi vì học phủ không giới hạn tuổi tác, số lượng ghi danh lên tới 8300 người!"
Dưới đài, một tràng âm thanh thốt lên!
Nhiều người như vậy?
Thật là đáng sợ!
Thế này thì cần so tới khi nào?
Lưu Hồng cười nói: "Vì để tiết kiệm thời gian, chúng ta quyết định áp dụng hình thức đoàn chiến! Tại Chư Thiên chiến trường bình thường có 5 người hoặc 10 người một tiểu đội! Cho nên lần này chúng ta sẽ áp dụng hình thức 5 người đoàn chiến, một mặt là tiết kiệm thời gian, một mặt khác là làm cho mọi người thích ứng với việc đoàn đội hợp tác!"
"Cho nên, tiếp theo sẽ ngẫu nhiên hình thành một tiểu đội 5 người!"
"Có người sẽ hỏi, vì sao không cho chính chúng ta tự tổ đội?"
Lưu Hồng cất cao giọng nói: "Đó là bởi vì đi Chư Thiên chiến trường đều là quân đội tuyên bố nhiệm vụ, Văn Minh sư trong quân không thể tự mình lựa chọn cơ hội, mà là ngẫu nhiên phối hợp với chiến hữu khác trong quân!"
"Trừ phi thực lực ngươi rất mạnh, có thể đơn độc hành động, bằng không, đều là ngẫu nhiên phối hợp, quân đội tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi mà điều chỉnh toàn bộ hình thức tác chiến, ngươi cũng không có tư cách kia! Đồng đội được phân tới, mạnh cũng tốt mà yếu cũng tốt, đó là vận khí của ngươi!"
"Loại hình thức đoàn chiến này cũng không cần đi nghi ngờ, nghi ngờ vậy liền đại biểu nghi vấn cả phương thức tác chiến của nhân loại là không chính xác, nếu có người cảm thấy không ổn thì có thể không dự thi, ta không bắt buộc!"
Lời này gã đã nói hết ra, thí sinh bên dưới còn nghi vấn thế nào được nữa?
Quân đội xác thực cũng áp dụng loại phương thức này để chấp hành một vài nhiệm vụ nhỏ.
Cảm thấy không công bằng, vậy thì đừng tham gia.
Cũng không phải cuộc thi mang tính cưỡng chế!
Lưu Hồng tiếp tục nói: "Đồng đội được phân tới, mạnh cũng tốt, yếu cũng tốt, đó đều số mệnh của các ngươi! Nhớ kỹ, phải học cách hợp tác với đồng đội, không cho phép xuất hiện chuyện tổn thương đồng đội, vứt bỏ đồng đội..."
Có người nhịn không được nói: "Nếu đồng đội quá yếu, đối phương một mực nhằm vào hắn, chẳng lẽ chúng ta cứ phải đi theo bảo vệ những người kéo chân đó?"
Quân đội xác thực cũng áp dụng loại phương thức này để chấp hành một vài nhiệm vụ nhỏ.
Cảm thấy không công bằng, vậy thì đừng tham gia.
Cũng không phải cuộc thi mang tính cưỡng chế!
Lưu Hồng tiếp tục nói: "Đồng đội được phân tới, mạnh cũng tốt, yếu cũng tốt, đó đều số mệnh của các ngươi! Nhớ kỹ, phải học cách hợp tác với đồng đội, không cho phép xuất hiện chuyện tổn thương đồng đội, vứt bỏ đồng đội..."
Có người nhịn không được nói: "Nếu đồng đội quá yếu, đối phương một mực nhằm vào hắn, chẳng lẽ chúng ta cứ phải đi theo bảo vệ những người kéo chân đó?"