Trần Vĩnh nhìn chằm chằm vào Tô Vũ một lúc lâu, cười nhạt nói: "Văn quyết không thể tùy ý truyền, Tô Vũ, ngươi phải nghĩ kỹ!"
Thứ này rốt cuộc là do Hồng Đàm hay Tô Vũ tạo ra, trong lòng Trần Vĩnh đương nhiên biết rõ.
Công pháp không thể tùy ý truyền!
Dù cho Hạ gia lấy được văn quyết 18 thần khiếu thì cũng không phải ai cũng truyền, mà chỉ truyền cho dòng chính.
Trước đó ngay cả Hạ Thiền đều không được truyền thụ, bây giờ Hạ Hổ Vưu đạt được văn quyết 36 thần khiếu thì công pháp 18 thần khiếu mới được truyền thụ cho Hạ Thiền, rõ ràng văn quyết là thứ cực kỳ trọng yếu.
Trần Vĩnh cũng biết có công pháp này, bất quá y không hỏi, cũng không tìm Hồng Đàm xin truyền cho Ngô Gia.
Nếu thứ đó là do tổ truyền thì không sao, then chốt ở đây là không phải.
Tô Vũ không cho là đúng, hắn cười bảo: "Sư bá, công pháp chính là để cho con người tu luyện! Sư tỷ không phải có một danh ngạch tiến vào bí cảnh sao? Có thứ này nói không chừng có thể trực tiếp mở mấy chục thần khiếu trong bí cảnh!"
Thức hải bí cảnh chính là một cơ hội lớn!
Bỏ qua cơ hội lần này, lúc khác chưa chắc có cơ hội và thời gian để mở ra nhiều thần khiếu như vậy.
Trần Vĩnh nhẹ hít một hơi, "Ngươi cũng biết công pháp này rất trân quý, Hạ gia có thể tùy tiện xuất ra công pháp Khai Thiên đao đỉnh cấp kỳ thật chính là vì coi trọng nó, bằng không, Hạ Hầu gia sẽ không dễ dàng truyền công pháp cho ngươi."
Bản văn quyết ấy cơ hồ có giá trị cùng cấp với Khai Thiên đao.
Tô Vũ gật đầu, "Chính là bởi vì cho Hạ gia nên ta mới nghĩ đến chuyện để sư tỷ học, bằng không ta cũng không dám. Bây giờ có Hạ gia ở đó, dù cho bị người ta phát hiện thì kẻ mơ ước đến nó cũng phải suy tính về hậu quả!"
Công pháp đổi cho Hạ gia, Hạ gia biết, đám Tô Vũ biết, về tình cảm thì có thể hiểu.
Bằng không, vậy cứ cẩn thận bị người ta để mắt tới đi!
Ngô Gia ngồi cạnh đầy mặt mờ mịt, nhịn không được hỏi: "Chấn thiên kinh gì cơ?"
Trần Vĩnh nói khẽ: "Là một bản cơ sở văn quyết mở 36 thần khiếu, có thể so với Thiên giai đỉnh cấp công pháp pháp quyết! Đây là do sư đệ ngươi dưới cơ duyên xảo hợp đoạt được, cũng không phải là truyền thừa của hệ chúng ta, bây giờ sư đệ của ngươi muốn truyền cho ngươi..."
Tô Vũ vội vàng nói: "Sư bá, đó là do sư tổ cùng sư phụ sáng tạo..."
"..."
Trần Vĩnh bật cười, cũng không muốn lừa dối đồ đệ, y nhìn về phía Ngô Gia, nói thẳng: "Sư đệ ngươi không muốn để ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, tiến vào thức hải bí cảnh, nếu học được môn công pháp ấy, vận khí tốt thì ngươi sẽ mở ra 36 thần khiếu... Một khi ngươi tiến vào Đằng Không, rất nhanh sẽ có khả năng tiến vào Đằng Không cửu trọng! Đến cửu trọng, bù tu Vạn Văn kinh, tích lũy thêm một quãng thời gian liền có hi vọng tiến cấp Lăng Vân!"
Đây chính là điểm mạnh của cơ sở văn quyết!
Dưỡng tính mở ra thần khiếu thì độ khó rất thấp.
Trong lúc đó nếu mở ra đủ 36 thần khiếu, chỉ cần ý chí lực và thần văn đều bắt kịp, thì đó chính là Đằng Không cửu trọng.
Mặc dù những cơ sở văn quyết này không có bản kế tiếp thì cũng không quan hệ, ngươi mở 36 thần khiếu rồi lại tu luyện thêm Vạn Văn kinh, tốc độ khai khiếu cũng nhanh hơn nhiều lắm. Mà người sẽ lại sớm có sức chiến đấu Đằng Không cửu trọng, cũng có thể để ngươi bảo mệnh.
Cuối cùng ngươi tu luyện Vạn Văn kinh, tiếp tục khai khiếu, cũng có thể giúp ngươi mạnh hơn so với Văn Minh sư cùng giai.
Bất luận là cơ sở văn quyết nào thì cũng đều là chí bảo.
Ngô Gia kinh ngạc nhìn Tô Vũ, sư đệ lại có cơ duyên như vậy, nàng dĩ nhiên cũng biết cơ sở văn quyết là gì, thế nhưng... sư đệ lại có, hơn nữa còn muốn truyền thụ cho mình...
Sau một khắc, Ngô Gia đột ngột vỗ đầu Tô Vũ, mắng: "Sư đệ, đầu óc ngươi bị nước vào à? Ngươi cầm cái này đi đổi công pháp với người khác? Võ đạo công pháp cũng không phải thứ gì đáng tiền, Hạ gia kiếm lời rồi!"
Ngô Gia đau lòng nói: "Ngươi hẳn nên vụng trộm tu luyện, không cho bất luận người nào biết, sau đó trực tiếp tiến vào Đằng Không cửu trọng, đến lúc đó nói không chừng có cường giả Vô địch cảnh sẽ tới mời chào ngươi..."
Tô Vũ bật cười: "Sư tỷ, Vô Địch cảnh tới mời chào thì có ích gì? Đại Hạ vương chính là Vô địch, chẳng lẽ để cho ta dùng công pháp đổi lấy chức danh đồ đệ của Đại Hạ vương sao?"
"Đúng a, Đại Hạ vương khẳng định sẽ nguyện ý!"
Tô Vũ gạt đi: “Sư tỷ, không cần thiết đâu, dùng công pháp đổi lấy cái danh đồ đệ thì ích gì, ngược lại còn khiến cho người ta coi thường nhà chúng ta!"
Ngô Gia uể oải nói: "Nhưng mà ngươi rất có thiên phú, sư phụ vẫn luôn nói thiên phú của ngươi rất mạnh, ngươi ở đa thần văn nhất hệ cứ mãi bị người ta khi dễ, còn không bằng đi tìm Vô địch, rời khỏi đây. Sư tỷ sớm đã muốn đi rồi, đáng tiếc... ta không nỡ bỏ sư phụ, bằng không thì ta mới không gia nhập đa thần văn nhất hệ đâu!"
Trần Vĩnh cười khổ: "Nha đầu này, sư phụ ngươi còn đang ở đây đấy!"
Ngô Gia phàn nàn: "Sư phụ, ngài ở đây nên ta mới nói đó! Sư đệ lợi hại như vậy, hắn ở lại với chúng ta thì ngày ngày bị người chèn ép, đổi thành nơi khác thì hắn đã sớm thành bảo bối cho người ta cúng bái rồi!"
Trần Vĩnh không nói gì, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Tô Vũ cười làm lành, trấn an vị sư tỷ nóng tính nhà mình: "Sư tỷ, đa thần văn nhất hệ rất tốt mà! Ít người, không có ai tranh đoạt tài nguyên với chúng ta. Xảy ra chuyện, lập tức liền có người ra mặt cho chúng ta, bởi vì sư bá, sư tổ đều không có mấy truyền nhân, không ra mặt cho chúng ta thì không được! Ngươi xem Đơn thần văn nhất hệ mới thảm kìa, người nhiều như vậy, tùy tiện đánh chết mấy tên thì sư trưởng của chúng vẫn phải cân nhắc hậu quả, cân nhắc có đáng giá cứu hay không, dù sao bọn họ nhiều người, chết mấy tên thì cũng chẳng sao."
"Cũng đúng a!"
Ngô Gia suy nghĩ một chút, gật đầu, nàng cũng quên luôn chuyện công pháp.
Tô Vũ đau đầu, cũng không nói nữa, hắn giao một viên ngọc phù cho Trần Vĩnh, Trần Vĩnh tiếp nhận ngọc phù, nhìn thoáng qua Tô Vũ rồi than nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Tô Vũ không nhiều lời, hắn lại hỏi lảng sang chuyện khác: "Sư bá, Chu Bình Thăng hiện tại vẫn là phó Quán trưởng à?"
"Ừm."
"Trước đó ta nghe nói, đám học sinh của y ở bên ngoài nói lung tung... Sư bá không cần thiết so đo với chúng, những người này không có năng lực, cũng chỉ biết nói nhảm vài câu, mấu chốt là mồm mép còn không lưu loát!"
Tô Vũ thất vọng nói: "Ta vốn chuẩn bị tại thời điểm tranh tài ngày mai sẽ cho bọn hắn đẹp mặt, đáng tiếc, Giám sát viện bỗng nhiên trừng phạt chúng rồi, loại trừng phạt này không đau không ngứa, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa, những người kia nhớ ăn không nhớ đánh, cũng làm trễ nải kế hoạch của ta."
Lời này vừa nói ra, Ngô Gia vừa muốn lên tiếng thì Trần Vĩnh đã ngăn nàng lại: "Đều là học sinh, trừng phạt chút là được rồi!"
"Đúng, học sinh nào dám trêu chọc sư bá, hẳn là chuyện tốt mà tên Chu Bình Thăng kia làm, cái tên hèn mạt đó xem ra cũng không phải là người tốt, lần này đáng tiếc quá, để cho hắn trốn thoát một kiếp!"
Tô Vũ nhìn Trần Vĩnh, Trần Vĩnh thì vẫn bất động thanh sắc.
Tô Vũ lại nói: "Bất quá cái tên này phế vật vô cùng, lần trước còn bị ta lừa hết mấy vạn công huân, loại người phế vật như vậy, không cần sư bá ra tay, không sớm thì muộn ta sẽ để cho hắn đẹp mặt!"
Trần Vĩnh nhìn hắn thật sâu một cái, Tô Vũ cười cực kỳ chất phác: "Sư bá yên tâm, loại người như Chu Bình Thăng ôm lòng ham quyền lợi quá nặng, trọng thanh danh, hám hư vinh! Hiện tại danh lợi đều không có, người như hắn, nếu ta không đoán sai, hiện tại đại khái là oán trời oán đất chứ sẽ không oán chính mình!"
Trần Vĩnh nhíu mày, y thấy hơi đau đầu, mà Tô Vũ ngồi đối diện vẫn đang tiếp tục cằn nhằn: "Người như hắn dù cho thật sự muốn chết thì cũng là tự chết trên tay mình, không sớm thì muộn sẽ tự giày vò đến chết!"
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Tô Vũ, rất lâu sau mới khẽ cười nói: "Ngươi nói không sai."
Tô Vũ cũng cười, "Cho nên sư bá không cần thiết so đo cùng loại người này, đa thần văn nhất hệ không có bao nhiêu người, không đáng."
"Ngươi ấy..."
Trần Vĩnh nhìn dáng vẻ mờ mịt của Ngô Gia đang nhìn hai người mà không khỏi phì cười, Gia Gia hơi ngốc, còn Tô Vũ lại hết sức thông minh, bất quá... y vẫn càng ưa thích đồ đệ của mình hơn một chút, làm người thông minh, nghĩ quá nhiều thì sẽ rất mệt mỏi.
Tương lai của Đa thần văn nhất hệ nhất định phải đặt trên vai tiểu tử này, thế nhưng nếu muốn nói về thân thiết thì dĩ nhiên vẫn là đồ đệ ngốc thân thiết hơn, dạy dỗ sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Tô Vũ, rất lâu sau mới khẽ cười nói: "Ngươi nói không sai."
Tô Vũ cũng cười, "Cho nên sư bá không cần thiết so đo cùng loại người này, đa thần văn nhất hệ không có bao nhiêu người, không đáng."
"Ngươi ấy..."
Trần Vĩnh nhìn dáng vẻ mờ mịt của Ngô Gia đang nhìn hai người mà không khỏi phì cười, Gia Gia hơi ngốc, còn Tô Vũ lại hết sức thông minh, bất quá... y vẫn càng ưa thích đồ đệ của mình hơn một chút, làm người thông minh, nghĩ quá nhiều thì sẽ rất mệt mỏi.
Tương lai của Đa thần văn nhất hệ nhất định phải đặt trên vai tiểu tử này, thế nhưng nếu muốn nói về thân thiết thì dĩ nhiên vẫn là đồ đệ ngốc thân thiết hơn, dạy dỗ sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.