Trần Vĩnh nhìn chằm chằm vào Tô Vũ một lúc lâu, cười nhạt nói: "Văn quyết không thể tùy ý truyền, Tô Vũ, ngươi phải nghĩ kỹ!"
Thứ này rốt cuộc là do Hồng Đàm hay Tô Vũ tạo ra, trong lòng Trần Vĩnh đương nhiên biết rõ.
Công pháp không thể tùy ý truyền!
Dù cho Hạ gia lấy được văn quyết 18 thần khiếu thì cũng không phải ai cũng truyền, mà chỉ truyền cho dòng chính.
Trước đó ngay cả Hạ Thiền đều không được truyền thụ, bây giờ Hạ Hổ Vưu đạt được văn quyết 36 thần khiếu thì công pháp 18 thần khiếu mới được truyền thụ cho Hạ Thiền, rõ ràng văn quyết là thứ cực kỳ trọng yếu.
Trần Vĩnh cũng biết có công pháp này, bất quá y không hỏi, cũng không tìm Hồng Đàm xin truyền cho Ngô Gia.
Nếu thứ đó là do tổ truyền thì không sao, then chốt ở đây là không phải.
Tô Vũ không cho là đúng, hắn cười bảo: "Sư bá, công pháp chính là để cho con người tu luyện! Sư tỷ không phải có một danh ngạch tiến vào bí cảnh sao? Có thứ này nói không chừng có thể trực tiếp mở mấy chục thần khiếu trong bí cảnh!"
Thức hải bí cảnh chính là một cơ hội lớn!
Bỏ qua cơ hội lần này, lúc khác chưa chắc có cơ hội và thời gian để mở ra nhiều thần khiếu như vậy.
Trần Vĩnh nhẹ hít một hơi, "Ngươi cũng biết công pháp này rất trân quý, Hạ gia có thể tùy tiện xuất ra công pháp Khai Thiên đao đỉnh cấp kỳ thật chính là vì coi trọng nó, bằng không, Hạ Hầu gia sẽ không dễ dàng truyền công pháp cho ngươi."
Bản văn quyết ấy cơ hồ có giá trị cùng cấp với Khai Thiên đao.
Tô Vũ gật đầu, "Chính là bởi vì cho Hạ gia nên ta mới nghĩ đến chuyện để sư tỷ học, bằng không ta cũng không dám. Bây giờ có Hạ gia ở đó, dù cho bị người ta phát hiện thì kẻ mơ ước đến nó cũng phải suy tính về hậu quả!"
Công pháp đổi cho Hạ gia, Hạ gia biết, đám Tô Vũ biết, về tình cảm thì có thể hiểu.
Bằng không, vậy cứ cẩn thận bị người ta để mắt tới đi!
Ngô Gia ngồi cạnh đầy mặt mờ mịt, nhịn không được hỏi: "Chấn thiên kinh gì cơ?"
Trần Vĩnh nói khẽ: "Là một bản cơ sở văn quyết mở 36 thần khiếu, có thể so với Thiên giai đỉnh cấp công pháp pháp quyết! Đây là do sư đệ ngươi dưới cơ duyên xảo hợp đoạt được, cũng không phải là truyền thừa của hệ chúng ta, bây giờ sư đệ của ngươi muốn truyền cho ngươi..."
Tô Vũ vội vàng nói: "Sư bá, đó là do sư tổ cùng sư phụ sáng tạo..."
"..."
Trần Vĩnh bật cười, cũng không muốn lừa dối đồ đệ, y nhìn về phía Ngô Gia, nói thẳng: "Sư đệ ngươi không muốn để ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, tiến vào thức hải bí cảnh, nếu học được môn công pháp ấy, vận khí tốt thì ngươi sẽ mở ra 36 thần khiếu... Một khi ngươi tiến vào Đằng Không, rất nhanh sẽ có khả năng tiến vào Đằng Không cửu trọng! Đến cửu trọng, bù tu Vạn Văn kinh, tích lũy thêm một quãng thời gian liền có hi vọng tiến cấp Lăng Vân!"
Đây chính là điểm mạnh của cơ sở văn quyết!
Dưỡng tính mở ra thần khiếu thì độ khó rất thấp.
Trong lúc đó nếu mở ra đủ 36 thần khiếu, chỉ cần ý chí lực và thần văn đều bắt kịp, thì đó chính là Đằng Không cửu trọng.
Mặc dù những cơ sở văn quyết này không có bản kế tiếp thì cũng không quan hệ, ngươi mở 36 thần khiếu rồi lại tu luyện thêm Vạn Văn kinh, tốc độ khai khiếu cũng nhanh hơn nhiều lắm. Mà người sẽ lại sớm có sức chiến đấu Đằng Không cửu trọng, cũng có thể để ngươi bảo mệnh.
Cuối cùng ngươi tu luyện Vạn Văn kinh, tiếp tục khai khiếu, cũng có thể giúp ngươi mạnh hơn so với Văn Minh sư cùng giai.
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Tô Vũ, rất lâu sau mới khẽ cười nói: "Ngươi nói không sai."
Tô Vũ cũng cười, "Cho nên sư bá không cần thiết so đo cùng loại người này, đa thần văn nhất hệ không có bao nhiêu người, không đáng."
"Ngươi ấy..."
Trần Vĩnh nhìn dáng vẻ mờ mịt của Ngô Gia đang nhìn hai người mà không khỏi phì cười, Gia Gia hơi ngốc, còn Tô Vũ lại hết sức thông minh, bất quá... y vẫn càng ưa thích đồ đệ của mình hơn một chút, làm người thông minh, nghĩ quá nhiều thì sẽ rất mệt mỏi.
Tương lai của Đa thần văn nhất hệ nhất định phải đặt trên vai tiểu tử này, thế nhưng nếu muốn nói về thân thiết thì dĩ nhiên vẫn là đồ đệ ngốc thân thiết hơn, dạy dỗ sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Tô Vũ, rất lâu sau mới khẽ cười nói: "Ngươi nói không sai."
Tô Vũ cũng cười, "Cho nên sư bá không cần thiết so đo cùng loại người này, đa thần văn nhất hệ không có bao nhiêu người, không đáng."
"Ngươi ấy..."
Trần Vĩnh nhìn dáng vẻ mờ mịt của Ngô Gia đang nhìn hai người mà không khỏi phì cười, Gia Gia hơi ngốc, còn Tô Vũ lại hết sức thông minh, bất quá... y vẫn càng ưa thích đồ đệ của mình hơn một chút, làm người thông minh, nghĩ quá nhiều thì sẽ rất mệt mỏi.
Tương lai của Đa thần văn nhất hệ nhất định phải đặt trên vai tiểu tử này, thế nhưng nếu muốn nói về thân thiết thì dĩ nhiên vẫn là đồ đệ ngốc thân thiết hơn, dạy dỗ sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.