"Đừng nhìn ta như vậy!" Lưu Hồng phì cười: "Chúng ta là người một nhà, đồng đội cuối cùng ta lưu lại cho ngươi, tùy thời tìm ta, ngươi không tìm ta... thì ta sẽ tự sắp xếp đấy, ta làm việc vẫn là hết sức có đạo nghĩa!"
Tô Vũ không muốn để ý đến gã nữa, cất bước liền đi.
Sau lưng, Lưu Hồng cười ha hả nói với theo: "Nhất định phải thắng đấy! Ta chỉ có một đệ đệ, hai học sinh, bọn hắn quá khó khăn, dựa vào ta thì không có cách nào đưa vào cả. Tô Vũ, làm phiền ngươi nhé, ta đặt hết tiền cược vào ngươi rồi!"
"..."
Tô Vũ vừa đi vừa mắng, trong lòng hắn thật sự nổi nóng.
Hèn mạt, khốn nạn, khốn kiếp!
Lão tử không sớm thì muộn sẽ đánh chết ngươi!
Nhất định!
Cái tên này làm người còn buồn nôn hơn bất cứ ai, tâm tình vừa mới tốt một chút cũng bị gã làm cho tụt mất.
Vốn là hắn muốn an an ổn ổn cầm về một danh ngạch, bây giờ bị Lưu Hồng đảo loạn như thế, còn an ổn kiểu gì?
Dù cho thắng thì còn phải để danh ngạch cho đám Lưu Hạ... Thắng cũng đều không thoải mái!
Trừ phi... đều là người một nhà!
"Đúng rồi, Lâm Diệu cũng có thể tính là người của ta, Lưu Hạ cùng Dương Sa..."
Liếc qua hướng Lưu Hồng rời đi, Tô Vũ hừ một tiếng, đấu về diễn kịch đúng không, được lắm, chúng ta hãy diễn thật trọn vai. Lão tử để cả nhà ngươi đều thành người của hội hỗ trợ, đến lúc đó xem ngươi còn cười được hay không?
…
Đi trên đường, Tô Vũ còn đang suy nghĩ về chuyện này.
Lưu Hồng...
Cái tên kia cũng rất có ý tứ.
Nhét đám Dương Sa cho ta, là thật sự tin tưởng ta có thể thắng hay chỉ là đơn thuần gây trở ngại?
Cái tên này, Tô Vũ xem như đã nhìn ra, chớ nói chuyện nhiều với gã, gã là kẻ tư tưởng ích kỷ điển hình, chỉ cần có lợi cho gã thì gã sẽ mặc kệ ngươi là Đơn thần văn hay là Đa thần văn nhất hệ.
"Đơn thần văn nhất hệ... Ha!"
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, bên trong hệ này, người cùng loại với Lưu Hồng cũng không ít.
Cũng phải, phe phái càng lớn thì sẽ càng phiền toái.
Rất bình thường!
Năm đó khi Đa thần văn nhất hệ mạnh mẽ, đại khái cũng không thiếu chuyện nội bộ phân tranh, bây giờ ít người mà thôi, nhiều người thì kiểu gì cũng có lục đục với nhau.
...
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Mấy ngày không trở về, Tô Vũ cũng không biết Bạch Phong còn ở trong sở nghiên cứu hay không.
Chờ trở về xem xét, đại khái là anh không ở nhà, khu sinh hoạt đã phủ đầy bụi.
Hồng Đàm có vẻ cũng không ở đây, Tô Vũ suy đoán, có thể là đi uẩn dưỡng thần văn cho Liễu lão sư rồi, việc này cũng chỉ Bạch Phong và Hồng Đàm là có thể làm.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, không có nhà thì thôi vậy.
Nghĩ tới điều gì đó... Tô Vũ bỗng nhiên nhớ ra, không biết sư tổ và lão sư có cho mấy con Đại Yêu ăn hay không.
Hắn đã rất nhiều ngày không tới rồi!
Sư tổ trở về, sự tình lại nhiều, cộng thêm bế quan tu luyện, Tô Vũ thầm tính toán lại thì phát hiện đã 10 ngày hắn không đi cho bọn chúng ăn.
Lần trước xuống đó, hắn chỉ tìm Thủy Nhân tra hỏi rồi cho Thủy Nhân ít Nguyên Khí dịch, đám Toản Sơn ngưu thì hiển nhiên không cho, tính toán ra, mấy vị kia đã rất lâu rồi đều không được ăn.
"Toan Nghê còn sống không nhỉ?"
Tô Vũ bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ này, nên đi xem một chút, sư tổ không chừng cũng chẳng nhớ tới, hắn còn không cho ăn, lỡ như chết đói thì cũng không tốt.
...
Khu giam giữ.
Cửa ra vào được mở ra, Tô Vũ đi đến đại sảnh, Toan Nghê hết sức an tĩnh, giờ phút này nó đang nằm sấp dưới mặt đất, trên khuôn mặt to lớn tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Chờ khi thấy người tới là Tô Vũ thì nó mới nhẹ nhàng thở ra.
Còn may!
Tô Vũ kỳ quái nhìn nó, "Ngươi còn sống à?"
"..."
Toan Nghê muốn gào thét, muốn mắng người, muốn xé nát hỗn đản kia, nhưng mà bây giờ nó lại không có lá gan ấy, rầu rĩ bi ai đáp: "Còn sống, dù sao Toan Nghê nhất tộc vẫn có giá trị nghiên cứu."
"Cũng phải!"
Tô Vũ phì cười gật đầu, bên kia, Toản Sơn ngưu cấp tốc chen lời: "Tô Vũ, cho ta một giọt Nguyên Khí dịch đi! Ta ở trên Chư Thiên chiến trường có một hang ổ, bên trong ẩn giấu rất nhiều bảo vật, ta cho ngươi địa đồ, một giọt Nguyên Khí dịch là được!"
Hỏa Nha cũng vội vàng kêu lên: "Cũng cho ta một giọt, ta có đồ tốt, hỏa diễm của Hỏa Nha tộc có thể đốt cháy biển ý chí! Ta có bản mệnh hỏa diễm, rèn luyện văn binh của ngươi, văn binh phụ thêm hỏa diễm có thể đốt cháy biển ý chí người khác!"
Tô Vũ kinh ngạc nói: "Còn có khả năng này, sao không nói sớm? Đáng tiếc, hiện tại ta đã tu Phệ Hồn quyết, biết Phệ Hồn quyết không? Là thiên phú kỹ của Phệ Hồn trùng..."
"Đó là chủng tộc rác rưởi!" Hỏa Nha vội vàng bêu xấu đối phương: "Ta biết bộ tộc này, trừ phi là mẫu trùng, bằng không đều là rác rưởi! Ngàn vạn Phệ Hồn trùng mới có thể giết một vị Đằng Không, mà hỏa diễm bản mệnh của Hỏa Nha nhất tộc là trực tiếp thiêu cháy biển ý chí, không phải loại chủng tộc rác rưởi kia có thể so sánh. Nó chỉ có thể ăn mòn ý chí lực, không phải biển ý chí, một cái là căn nguyên, một cái là lực lượng, không giống nhau!"
Hỏa Nha cảm thấy rất gấp!
Từ lúc Tô Vũ nhận nhiệm vụ cho ăn đến giờ cũng đã vài tháng, mà từ đầu tới đuôi hắn chỉ cho nó đúng hai giọt Nguyên Khí dịch, hiện tại nó thật sự sắp chết đói rồi.
Càng đáng sợ là có vẻ cái tên Tô Vũ kia dường như không hề sợ nó chết, trước đó Bạch Phong ít nhiều còn cố kỵ vụ này, nhưng Tô Vũ thì không.
Tô Vũ nhíu mày: "Lợi hại như vậy à? Trực tiếp đốt cháy biển ý chí? Vậy vì sao các ngươi không phải chủng tộc Bách Cường?"
Hỏa Nha bén nhọn nói: "Chúng ta đối phó với Văn Minh sư thì vẫn được, nhưng thân thể quá yếu đuối không đối phó được Chiến giả mạnh mẽ! Thân thể cùng ý chí lực không đủ để phối hợp, không giống đại tộc Bách Cường, Chiến giả mạnh mẽ, Văn Minh sư cũng mạnh mẽ! Nhưng nếu tao ngộ Văn Minh sư, Hỏa Nha nhất tộc chính là khắc tinh của bọn hắn!"
Hỏa Nha nhất tộc không tính là yếu, chúng xếp hạng 418.
Đây vẫn là bởi vì thân thể chúng nó quá yếu, đơn thuần chỉ dựa vào ý chí lực nhưng vẫn tiến vào top 500 của chư thiên vạn tộc.
Hỏa Nha vội vàng khoe ra chiến tích của tộc nhà mình, như thể chỉ sợ Tô Vũ không tin, "Hỏa Nha vương của tộc ta năm đó dùng bản mệnh hỏa diễm diệt sát một vị Văn Minh sư Vô Địch cảnh! Thực lực mạnh mẽ vô cùng, Văn Minh sư tao ngộ chúng ta, dù cho đẳng cấp cao thì cũng khó mà địch lại..."
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Vậy nếu đối phó với Chiến giả, đối phương có ý chí lực yếu, có phải lại càng dễ dàng đánh giết đối phương không?"
"Không được..." Hỏa Nha rầu rĩ đáp: "Chiến giả có nguyên khí nồng đậm, thân thể mạnh mẽ, đơn thuần dựa vào đốt cháy biển ý chí của đối phương thì rất khó đánh giết đối phương, thế nhưng Văn Minh sư có thân thể yếu đuối, một khi bị đốt cháy biển ý chí, ngược lại sẽ không có sức chiến đấu cùng lực phản kích quá mạnh..."
Nó hiện tại cũng rất gấp, không đoái hoài tới mặt khác nữa, tiếp tục nói: "Bản mệnh hỏa diễm thì ta không có cách nào cho ngươi, thiên phú kỹ của chúng ta thì ngươi cũng không có cách nào học được, thế nhưng ta có thể rèn luyện văn binh cho ngươi để văn binh của ngươi có năng lực thiêu cháy biển ý chí!"
"Đây là ý chí lực võ kỹ à?"
"Là thần kỹ..." Hỏa Nha giải thích: "Tại chư thiên vạn giới, Văn Minh sư sử dụng võ kỹ đều gọi thần kỹ, là dựa vào thần khiếu để phát huy. Mà võ kỹ của Chiến giả thì đều gọi Nguyên kỹ."
Tô Vũ gạt đi: "Nói nhảm, ta mà còn cần ngươi tới dạy? Cái này ta không biết sao? Còn nữa, ngươi nói ngươi rèn luyện văn binh cho ta, có thể đốt cháy biển ý chí Đằng Không không?"
"Không được..." Hỏa Nha rầu rĩ đáp: "Chiến giả có nguyên khí nồng đậm, thân thể mạnh mẽ, đơn thuần dựa vào đốt cháy biển ý chí của đối phương thì rất khó đánh giết đối phương, thế nhưng Văn Minh sư có thân thể yếu đuối, một khi bị đốt cháy biển ý chí, ngược lại sẽ không có sức chiến đấu cùng lực phản kích quá mạnh..."
Nó hiện tại cũng rất gấp, không đoái hoài tới mặt khác nữa, tiếp tục nói: "Bản mệnh hỏa diễm thì ta không có cách nào cho ngươi, thiên phú kỹ của chúng ta thì ngươi cũng không có cách nào học được, thế nhưng ta có thể rèn luyện văn binh cho ngươi để văn binh của ngươi có năng lực thiêu cháy biển ý chí!"
"Đây là ý chí lực võ kỹ à?"
"Là thần kỹ..." Hỏa Nha giải thích: "Tại chư thiên vạn giới, Văn Minh sư sử dụng võ kỹ đều gọi thần kỹ, là dựa vào thần khiếu để phát huy. Mà võ kỹ của Chiến giả thì đều gọi Nguyên kỹ."
Tô Vũ gạt đi: "Nói nhảm, ta mà còn cần ngươi tới dạy? Cái này ta không biết sao? Còn nữa, ngươi nói ngươi rèn luyện văn binh cho ta, có thể đốt cháy biển ý chí Đằng Không không?"