"《 Lôi Nguyên đao 》! Huyền giai hạ đẳng võ kỹ?" Lão phủ trưởng nhìn Liễu Văn Ngạn, kinh ngạc hỏi: "Hắn có được không? Không đúng, ngươi có được không? Ngươi bây giờ có thể viết ra 《 Lôi Nguyên đao 》Thiên Quân Thiên sao?"
Văn Minh sư mạnh mẽ, không chỉ ở vũ lực, trên thực tế vũ lực bên trên Chiến giả cũng không yếu.
Vả lại Văn Minh sư còn có rất nhiều điểm mạnh, ví như ý chí chi văn, Bạch Phong viết một bài《 Khai Nguyên quyết 》đơn giản, Tô Vũ lại có thu hoạch rất lớn, không cần dùng tinh huyết liền đột phá đến Khai Nguyên bát trọng, đây đều là do ý chí chi văn ngày đó mang tới ảnh hưởng.
"Ta không được ư?" Liễu Văn Ngạn dựng râu trừng mắt, "Huyền giai hạ đẳng mà thôi, lại còn chỉ là Thiên Quân Thiên, ta mà không được? Ngươi xem thường ai thế?"
"Bất quá... Ngươi sẽ phải xót ruột đấy! Ta muốn trăm giọt máu huyết Lôi Minh thú, Thiên Quân cảnh là được. Mặt khác, ta muốn dùng một sừng Lôi Minh thú mài thành phấn, còn có, cung cấp cho ta một miếng da thú Vạn Thạch cảnh, ta sẽ sao chép 《 Lôi Nguyên đao 》."
"Ngươi..." Lão phủ trưởng mở to hai mắt, bấm ngón tay tính toán, "Trăm giọt máu huyết Lôi Minh thú Thiên Quân cảnh, tốn mất 100 điểm công huân. Sừng Lôi Minh thú 5 công huân một cái, da thú Vạn Thạch cảnh thích hợp sao chép huyền giai võ kỹ, tối thiểu cũng phải 10 công huân... "115 điểm công huân, ngươi cướp tiền à?"
"Dung tục!" Liễu Văn Ngạn trách cứ: "Ngươi quá dung tục rồi! Cái gì cũng đều quy ra tiền đầu tiên! Hơn 100 điểm công huân mà thôi, lần trước Vạn Tộc giáo đột kích bị hủy diệt, học phủ không phải thu được 1000 điểm công huân ngoài định mức sao?"
"Đó là vốn liếng của học phủ!" Lão phủ trưởng chột dạ đáp.
"Cái gì mà vốn liếng, ta không phải đã giết một tên Đằng Không sao? Ta còn chưa đòi ngươi, điểm công huân kia có phải ngươi tham ô rồi không?"
"Cái gì mà tham ô?" Lão phủ trưởng giận dữ tới mức râu cũng muốn dựng lên, "Ngươi ít giả bộ hồ đồ đi, chính ngươi đã đổi một bản Đằng Không vạn tộc nguyên bản, ngươi quên rồi à? Ngươi cũng đã xài hết chiến công của mình không nói, còn thiếu Đại Hạ Văn Minh học phủ không ít! Bên chỗ Đại Hạ phủ không so đo với ngươi, ngươi còn dám lên mặt mũi với ta? Ngươi có mặt mũi sao? Ngươi còn là người ư? Dám vu oan ta tham làm chút điểm công huân này, lão tử..."
Liễu Văn Ngạn ho nhẹ một tiếng, ngắt lời: "Ta nhớ ra rồi, không phải là ta muốn tăng cao thực lực, bảo hộ Nam Nguyên à? Này hẳn là tính vào chi phí chi tiêu chung của Nam Nguyên mới phải. Khụ khụ, tốt tốt tốt, vậy bây giờ khi Nam Nguyên bồi dưỡng thiên tài, học phủ ít nhiều ít gì cũng nên ủng hộ đi chứ?"
"Ngươi suy nghĩ thử xem, Tô Vũ có thể là thiên tài hiếm có của Nam Nguyên, ta viết cho hắn một bản《 Lôi Nguyên đao 》, ngược lại dựa vào ý chí của mình ta rất khó trực tiếp viết ra, nếu hắn học xong《 Lôi Nguyên đao 》, vậy hắn ở Đại Hạ phủ cũng có thể đứng thẳng chân, ngươi thấy thế nào?"
"Hắn ở Đại Hạ phủ có thanh danh tốt, về sau hiển nhiên sẽ hồi báo học phủ. Hơn nữa nếu hắn lên tới Đằng Không, thậm chí Lăng Vân cảnh, tùy tiện vung tay chút đỉnh, có gì mà không được, tới học phủ sao chép mấy bản ý chí chi văn, một bài ý chí chi văn còn không bù hết cái giá hôm nay ngươi trả sao? Lão Vương à! Làm người phải nhìn xa một chút, ngươi cũng cao tuổi rồi, sao còn nông cạn như thế?"
Liễu Văn Ngạn thở dài một phen, "Hắn có thiên phú, có tính bền dẻo, nội tình không yếu, làm người cũng biết nhớ ân tình, lúc này ngươi không bỏ ra chút ít, hắn dựa vào cái gì khi trở nên nổi bật rồi còn về báo đáp ngươi?"
Lão phủ trưởng vuốt râu, râu ria lại bị túm chặt đứt mấy cọng, nửa ngày sau mới than thở một tiếng: "Nhưng tốn hơn một trăm điểm công huân lận a!"
"Có cái gì đâu, giết một tên Đằng Không mà thôi."
"Ngươi... mà thôi, ngươi cũng mau giết thêm một tên ta xem!"
Liễu Văn Ngạn không nhịn được trách móc: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, điểm công huân giữ lại có ích gì? Học phủ bên này, lần trước chấp giáo thu hoạch không ít, lại tạm thời không có ai cần dùng, ngươi coi như là cho ta dùng, ta là Văn Minh sư Đằng Không, tiêu hao công huân cơ bản vẫn phải có, sau này Đại Hạ phủ khẳng định sẽ cấp phát xuống."
Làm Văn Minh sư, tuy hắn không ở lại Văn Minh học phủ nhưng phí tổn nghiên cứu vẫn phải có.
Sao chép ý chí chi văn, rèn luyện thân thể, chút chuyện này đều cần tiêu hao tài nguyên.
Liễu Văn Ngạn mặc dù chỉ là Văn Minh sư ngoài biên chế, nhưng ấn theo quy củ, ông cũng có một bộ phận thu nhập cơ sở.
Lão phủ trưởng mở to hai mắt nhìn nhìn ông chằm chằm, "Còn cấp phát? Lần trước ta hỏi, Đại Hạ phủ bên kia nói ngươi nợ bọn hắn ba vạn điểm công huân, cả một đời ngươi cũng trả không nổi, cho nên đừng hòng mơ tưởng nữa!"
"Ba vạn?" Liễu Văn Ngạn sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi lại: "Chỉ ba vạn? Năm đó ta rời khỏi học phủ, thiếu nợ bọn họ hơn mười vạn, làm sao lại còn có ba vạn thôi?"
"..."
Lão phủ trưởng không phản bác được, vì sao ư? Ngươi biết mà!
Hít sâu một hơi, lão phủ trưởng tức giận đáp: "Ngược lại ngươi đừng đùa giỡn nữa, đồ vật ta sẽ cho ngươi, thế nhưng... Ta phải nói trước, ngày mà Tô Vũ có thể hóa hiện ý chí, hắn đến tìm phải đòi một bài ý chí chi văn về!"
"Vậy thì đương nhiên, hắn không trả, sau này ý chí lực của ta khôi phục thì lại viết một bài."
Liễu Văn Ngạn nở nụ cười, cuối cùng không cần tự mình móc điểm làm vốn liếng.
Lão phủ trưởng thở dài lần nữa, tiếp đó lại nhịn không được oán giận: "Đại Hạ phủ bên kia ngay cả công huân cơ sở đều không cho ngươi, ngươi muốn luyện thể... Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Lại kéo thêm mấy năm, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không cho thì thôi." Liễu Văn Ngạn cười ha ha, không cho rằng có gì nghiêm trọng, "Dẫu sao ta cũng không lo ăn uống, mà nói lại, ta chỉ còn nợ ba vạn, ngươi hỏi tình huống là như thế nào chưa?"
"Hỏi rồi, nghiên cứu viên Ngô trả cho ngươi năm vạn."
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, nửa ngày mới thấp giọng mắng: "Đồ đần độn!"
"Ừm?"
"Đầu óc thiếu linh hoạt! Nợ quá nhiều cũng không lo, trả năm vạn có tác dụng cái lông! Lại nói, nợ công huân chỗ Đại Hạ phủ cũng không phải thật sự là công huân, chẳng qua năm đó ta đang trong cơn tức giận, đầu óc ngấm nước mới tự buông lời độc miệng, ta lại không thật sự mượn nhiều như vậy!"
Liễu Văn Ngạn có chút bất đắc dĩ, năm vạn công huân cũng không phải là số lượng nhỏ!
Mà là rất nhiều, rất rất nhiều!
Ông cũng lười nói tiếp chuyện này, "Không đề cập tới mấy thứ đó nữa, ngươi mau chuẩn bị đồ, ngày mai ta sao chép《 Lôi Nguyên đao 》, tiểu tử này nếu có thể học được, dù cho Khai Nguyên bát trọng, phối hợp với《 Lôi Nguyên đao 》cùng thần văn của hắn thì Thiên Quân nhị trọng hay tam trọng đều có thể tùy tiện xử lý."
Lão phủ trưởng gật đầu, nếu tiểu tử kia thật sự có thành tựu, có trở về báo đáp học phủ hay không thì phải xem lương tâm của hắn.
Dù sao Liễu Văn Ngạn ở đây, còn là Văn Minh sư Đằng Không, ông cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút, nếu Liễu Văn Ngạn thật sự muốn thì toàn bộ gia sản tích lũy của học phủ đều phải cho hết, cũng không ai có thể phản đối.
Trước khi đi, lão phủ trưởng bỗng nhiên quay đầu nói: "Lão Liễu, nếu thật sự không được thì ngươi liền từ bỏ đi! Đổi Thần Ma huyết để luyện thể, ngươi lập tức sẽ lên Đằng Không tam trọng, qua chút năm có lẽ cũng có thể vào Lăng Vân, Sơn Hải!"
Liễu Văn Ngạn cười tủm tỉm hỏi: "Từ bỏ cái gì? Nghe không hiểu."
"Lão Liễu... ngươi đã hơn bảy mươi rồi!" Ánh mắt Lão phủ trưởng phức tạp, hơn bảy mươi tuổi, thật sự không còn trẻ.
Liễu Văn Ngạn dựng râu trừng mắt, "Hơn bảy mươi thì làm sao? Một tên Vạn Thạch như ngươi còn nghi ngờ Đằng Không như ta, ngươi biết Đằng Không bay thế nào không?"
"..."
Lão phủ trưởng dở khóc dở cười, mắng thầm vài câu bèn cấp tốc rời đi.
Lão gia hỏa đã nhiều năm vẫn là bộ dạng này.
Chờ ông đi rồi, Liễu Văn Ngạn mới thở hắt ra, tức giận nói: "Thần Ma huyết... Ta khờ chắc! Thần Ma huyết, cho ta mấy giọt Đằng Không Thần Ma huyết liền muốn lấy đi, nằm mơ à? Năm đó ta nợ hơn mười vạn điểm công huân... Cho ta một bộ thi thể vạn tộc vương hoàn chỉnh thì còn được!"
"Hơn bảy mươi..."
Liễu Văn Ngạn tự nhủ một câu, quả thật đã không còn trẻ trung gì.
Chờ một chút đi!
Tiểu tử Tô Vũ nếu thật sự có thể đi xa... mình còn phải tiếp tục quan sát hắn một thời gian nữa mới được.
Năm năm chưa đủ!
Mười năm, ít nhất còn phải quan sát thêm mười năm mới được, chờ Tô Vũ đến Đại Hạ phủ, ông phải tiếp tục dõi theo bước chân hắn, nhìn xem Tô Vũ có thể bảo trì sơ tâm, có thể tiếp tục kiên cường, một đường hướng về phía trước hay không.
"Ta còn chưa chết đâu... Còn có thể chịu đựng!"
Liễu Văn Ngạn thì thào một tiếng, Tô Vũ không được thì ông liền tiếp tục chờ, chờ đến chết, sau đó lại trở về Văn Minh học phủ.
"Họ Ngô... Đi đường kia liền xem ngươi."
Liễu Văn Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, năm mươi năm ta cũng đã chờ, còn sợ chờ thêm chút thời gian này sao?
Sau một khắc, Liễu Văn Ngạn đa sầu đa cảm bỗng nhiên tức giận mắng to: "Ngu ngốc! Năm vạn công huân sao không cho ta? Thế mà cầm đi trả nợ, ngu ngốc hệt như năm mươi năm trước!"
"Khó trách đã nhiều năm như vậy vẫn còn là nghiên cứu viên cao cấp, ngay cả cái chức phó phủ trưởng đều không lăn tới được!"
"Văn Minh sư mạnh là về đầu óc, nhưng ngươi chính là đồ óc heo!"
"..."
Liễu Văn Ngạn mắng to một hồi, vẫn chưa hết giận, năm vạn điểm công huân lận đấy, ngươi điên rồi chắc, ai bảo ngươi trả lại trường học?
Sau một khắc, Liễu Văn Ngạn đa sầu đa cảm bỗng nhiên tức giận mắng to: "Ngu ngốc! Năm vạn công huân sao không cho ta? Thế mà cầm đi trả nợ, ngu ngốc hệt như năm mươi năm trước!"
"Khó trách đã nhiều năm như vậy vẫn còn là nghiên cứu viên cao cấp, ngay cả cái chức phó phủ trưởng đều không lăn tới được!"
"Văn Minh sư mạnh là về đầu óc, nhưng ngươi chính là đồ óc heo!"
"..."
Liễu Văn Ngạn mắng to một hồi, vẫn chưa hết giận, năm vạn điểm công huân lận đấy, ngươi điên rồi chắc, ai bảo ngươi trả lại trường học?