Hạ Trường Thanh không nói không rằng, ông cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, hiện tại ông cũng đau đầu muốn nứt ra, Hạ Ngọc Văn đến bây giờ còn chưa khôi phục, Hạ gia cũng không thiếu bảo vật để trị liệu cho y, then chốt không ở chỗ ngoại thương, mà là nội thương!
Hiện tại, người ở bên khu bí cảnh lại bắt đầu phản kích, ông cũng không thể nói được gì, lần trước Ngọc Văn nhúng tay vào chuyện của Bách Cường, Triệu Minh là người không dễ đối phó còn chưa tính, hết lần này tới lần khác gã còn là kẻ chuyên môn đâm thọc, cực kỳ dây dưa dính người, đã đụng trúng thì nào có dễ thoát khỏi như vậy!
Hiện tại thì hay rồi, viện trưởng giám sát viện mà bọn họ vừa mất sức lôi kéo không lâu đã trực tiếp rút lui!
Hội nghị đến đây liền kết thúc, đúng lúc này, Hồng Đàm bỗng nhiên lại cất tiếng: "Đúng rồi, chuyện Quán trưởng Tàng Thư các tấn thăng Các lão..."
Vạn Thiên Thánh liếc mắt nhìn ông, vừa đứng dậy vừa nói: "Chuyện về Tàng Thư các, ý của khu Bí Cảnh khu là phải theo hệ của bọn họ, ngươi khẳng định muốn để Trần Vĩnh tấn cấp sao? Tấn thăng thì cũng được, nhưng phải thoát ly đa thần văn nhất hệ, thế nào?"
Hồng Đàm ngượng ngùng, cười khan: "Quên đi! Bất quá ta sớm đã nói, nếu Trần Vĩnh không được, một khi những người khác lên thì cũng phải dựa theo quy củ này!"
Vạn Thiên Thánh lười đáp lời.
Chu Minh Nhân cũng không thèm để ý, mục đích của họ là giúp đỡ Hạ Ngọc Văn đi lên, hiện tại Hạ Ngọc Văn còn không biết tình huống như thế nào đây.
Hạ Ngọc Văn lên thay thế, tự nhiên là sẽ không tồn tại phe phái phân tranh gì cả.
Mục tiêu của Hạ Ngọc Văn là chức Phủ chủ, không phải phủ trưởng.
Còn về Trần Vĩnh, nếu y muốn tấn cấp Các lão, đến Sơn Hải rồi lại nói, hiện tại, trừ phi y có thể từ bỏ thân phận, gia nhập trung lập hệ, bằng không thì không có cửa.
Mọi người lần lượt rời đi, Hồng Đàm thở hắt ra.
Còn may, hết thảy đều thuận lợi, chỉ là Tô Vũ bên kia... Hết cách, tự nghĩ biện pháp đi, sư tổ ta cũng tận lực rồi!
…
"Tranh tài?"
Ở trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, Tô Vũ một mặt ngoài ý muốn.
Còn có vụ này sao?
Hồng Đàm gật đầu, nói: "5 danh ngạch, 4 cái phải cho người khác, một cái thì để lại cho sư tỷ của ngươi, còn về ngươi... lão thất phu Chu Minh Nhân kia không nguyện ý cho ngươi, ngươi đắc tội hắn khi nào vậy?"
Hồng Đàm kỳ thật cũng thấy kỳ quái, một học viên không phải Đằng Không, Chu Minh Nhân thế mà còn để ý tới.
Ấn định rằng không cho Tô Vũ danh ngạch!
Tô Vũ không vội vã đáp lời, mà là hỏi: "Sư tổ, sư phụ ta thì sao?"
Bạch Phong không thể đi vào sao?
"Thứ sư phụ ngươi cần hiện tại không phải ý chí lực tăng lên, mà là phác họa thần văn để khôi phục trạng thái, ý chí lực tăng lên đối với hắn cũng chẳng có nhiều trợ giúp..."
Ông còn chưa nói xong, Bạch Phong đã u oán lên tiếng: "Ta cảm thấy vẫn rất có ích mà!"
"..."
Hồng Đàm trừng mắt liếc anh một cái, "Ngươi đi vào làm gì? Nếu ngươi không bị thương, thần văn vẫn còn thì đi vào cũng có thể tấn cấp Đằng Không cửu trọng, hiện tại đi vào thì có thể đột phá cửu trọng à?"
"Không thể đột phá thì cũng có thể cho ta dưỡng ý chí lực mà!" Bạch Phong u oán nói: "Lão sư, hay là tìm Ngô Các lão xin về một suất, bà ấy muốn danh ngạch làm gì chứ!"
"Nói nhảm!" Hồng Đàm hỏi bật lại: "Người ta chỉ có một danh ngạch đều không đủ, ngươi nói xem người ta muốn danh ngạch làm gì? Nếu không phải vì chuyện của chúng ta, Chu Minh Nhân dám không cho nàng vào sao?"
Bốn danh ngạch phân cho 4 vị Các lão.
Còn về phần đám Ngô Nguyệt Hoa có thể lấy được thêm danh ngạch khác hay không thì Hồng Đàm cũng không quản được, mà cũng chẳng có cách nào.
Hồng Đàm nói xong, lại tức giận mắng: "Nếu ngươi không làm loạn, chờ qua hai năm ngươi tiến vào Lăng Vân, đi Tinh Vũ phủ đệ, kiếm một ít thiên hà cát trở về, chính chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp mở ra! Hiện tại... Ngươi muốn đi vào đó thì nằm mơ đi!"
"Còn sớm mà!"
Bạch Phong xem thường, còn hơn hai năm nữa.
Chẳng lẽ anh không thể khôi phục?
"Sớm cái gì mà sớm!" Hồng Đàm cả giận mắng: "Dựa theo thời gian, giữa năm sau liền muốn xác định danh ngạch, trên thực tế cũng chỉ còn hơn một năm! Sáu tháng cuối năm sau sẽ tụ tập huấn luyện các ngươi, sau đó thì phải đi Chư Thiên chiến trường, chỉ có hơn một năm, ngươi có thể khôi phục được bao nhiêu?"
Bạch Phong nhún vai, ta làm sao biết được.
Cứ chờ xem đi!
"Hạ Ngọc Văn bị thương cũng không nhẹ hơn ta..."
"Người ta lưng tựa Hạ gia, tổn thương cũng không phải Chủ Thần văn, ngươi cảm thấy y bị thương nặng hơn ngươi?"
"..."
Hai người ồn ào vài câu, Tô Vũ cũng mặc kệ bọn hắn, lặng yên suy nghĩ sự tình.
"Sư tổ, là người của toàn bộ học phủ chưa phải Đằng Không đều có thể tham gia à?"
"Phải." Hồng Đàm giận dữ nói: "Đừng mơ mộng, từ bỏ đi! Học phủ có một đống học viên cũ chưa tấn cấp Đằng Không, thứ đồ chơi này cũng không có gì ghê gớm, không phải chỉ là bồi dưỡng một chút ý chí lực lượng thôi sao? Mai này ta sẽ giúp ngươi tinh luyện ý chí lực, hiệu quả như nhau thôi, độ tinh khiết lại càng cao!"
Chỉ là số lượng không phải quá lớn mà thôi.
Thế nhưng một người chưa phải Đằng Không còn có thể hấp thu bao nhiêu?
Hồng Đàm giải thích: "Lúc ấy cũng không cần thiết vì một danh ngạch mà làm ầm ĩ với chúng, dù sao cũng là do người ta mở ra, chúng ta làm to chuyện thì một người cũng vào không được. Ngươi chưa mở thần khiếu, hấp thu kỳ thật không nhiều, phòng thí nghiệm của lão sư thì ngươi cũng thấy đấy, ý chí lực sẽ càng tinh thuần hơn. Mai này ta giúp ngươi kiếm một ít ý chí lực để ngươi tu luyện!"
Bạch Phong vội hùa theo: "Tiểu tử, cuộc mua bán này không lỗ! Tiến vào kỳ thật cũng chỉ là như thế, sư tổ ngươi nếu đã chuẩn bị cho ngươi thì ý chí đó lực chắc chắn sẽ càng tinh thuần, dù sao ông cũng là cường giả tiếp cận Nhật Nguyệt, vẫn rất được!"
Anh cũng cảm thấy, Tô Vũ không cần thiết đi tranh tài gì đó.
Nghe vào là thấy chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Đơn thần văn nhất hệ tất nhiên sẽ nhằm vào Tô Vũ, thế nên họ không cần thiết xen vào, trực tiếp cho chúng leo cây, để chính bọn hắn tự chơi với nhau đi!
Hồng Đàm cũng không coi ra gì, cười nói: "Buổi chiều theo ta tới phủ thành chủ, thuận tiện nhìn xem có thể lấy được Khai Thiên đao hay không. Tranh tài thì thôi đi, ở nhà tu luyện cho ngoan, tiến vào Vạn Thạch, tiến vào Đằng Không mới là then chốt, các thứ khác đều không cần thiết, ngươi tập trung phác họa thêm mấy cái thần văn, dù cho có khả năng chia tách chiến kỹ thì trước khi Đằng Không phác họa thêm nhiều thần văn cũng là chuyện tốt."
Tô Vũ vò đầu, cười ngây ngô hỏi: "Sư tổ, ý chí lực trong thức hải bí cảnh có phải là rất nhiều, là cái loại vô cùng vô tận đúng không?"
"Vậy cũng phải xem bọn họ đốt vào đó bao nhiêu tài nguyên..."
"Vậy nếu ngài làm cho ta thì cũng sẽ rất nhiều sao?"
"..."
Hồng Đàm mắt trợn trắng, dĩ nhiên không nhiều, chúng ta không có tiền, có một chút là được, dù sao ngươi cũng không hấp thu được bao nhiêu, tiểu tử, còn muốn yêu cầu cao nữa à?
Tô Vũ cười ngây ngô nói: "Sư tổ, ta hấp thu ý chí lực rất nhanh, quá ít thì căn bản không đủ!"
"Nhanh? Nhanh thế nào?"
Hồng Đàm xem thường, Tô Vũ ngại ngùng đáp: "Ý chí lực trong phòng thí nghiệm của lão sư thì đại khái nửa giờ là ta có thể hút xong."
"..."
Hồng Đàm nhìn hắn, Bạch Phong cũng nhìn hắn.
Bạch Phong đột ngột mắng: "Đồ hỗn đản nhà ngươi có phải đã lén hút hay không? Lần trước ta cảm giác ý chí lực bỗng nhiên ít đi một chút, là ngươi làm hả?"
Tô Vũ vội ho một tiếng: "Không phải, lão sư, ta không làm loại chuyện này! Đại khái hẳn là bị chính ngài vô tình hấp thu."
"Vô nghĩa!"
Bạch Phong mắng một tiếng!
Lừa dối ai chứ!
Bạch Phong đột ngột mắng: "Đồ hỗn đản nhà ngươi có phải đã lén hút hay không? Lần trước ta cảm giác ý chí lực bỗng nhiên ít đi một chút, là ngươi làm hả?"
Tô Vũ vội ho một tiếng: "Không phải, lão sư, ta không làm loại chuyện này! Đại khái hẳn là bị chính ngài vô tình hấp thu."
"Vô nghĩa!"
Bạch Phong mắng một tiếng!
Lừa dối ai chứ!