Hồng Đàm cũng không thèm để ý, quen liền tốt rồi, thời khắc này Hồng Đàm cười ha hả: "Chu lão có thể mở ra bí cảnh, đó cũng là năng lực của Chu lão! Thức hải bí cảnh không mở ra cũng phí phạm, mở ra sẽ tăng cường thực lực của học viên, ta hết sức đồng ý với cách làm của Chu lão!"
Chu Minh Nhân không để ý tới Hồng Đàm, không có ý tốt gì cả, ông ta có thể đoán được.
"Thế nhưng mà..." Hồng Đàm thở dài: "Chu lão đại khái đã quên, ta đây... thật ra là phó viện trưởng của Thần Văn học viện! Chu lão lấy những vật kia, ấn theo lý thuyết đều là tư tàng của Thần Văn học viện, đúng không? Ta bình thường cũng lười so đo chút chuyện cỏn con ấy, dù sao ta lại không quản sự tình. Đồ mà Cầu Tác cảnh phát xuống, Đại Hạ phủ phát xuống thì cũng đều là của học viện, dành cho học phủ, dành cho học viên! Không liên quan gì tới ta!"
"Bao gồm cả việc giúp học viên mạnh lên, đó cũng là phúc của học phủ, phúc của Đại Hạ phủ, ta không bỏ ra bao nhiêu lực, cũng không muốn đi chiếm lợi của người ta!"
"Nhưng mà... Ta vẫn là Phó viện trưởng của Thần Văn học viện nhỉ? Những vật này, đều tính thuộc về học viện phải không? Chu lão, ta cảm thấy vẫn phải thận trọng suy tính một chút đi, bí cảnh này rốt cuộc có mở ra hay không, ta cũng phải tham mưu một thoáng."
Chu Minh Nhân không lên tiếng, Vu Hồng thì lại cau mày nói: "Đó là do học viên Đơn thần văn nhất hệ chúng ta tranh tới! Có liên quan gì tới ngươi?"
Hồng Đàm ngáp dài: "Không sai nhỉ, nhưng... ta là người Đơn thần văn nhất hệ đó! Đa thần văn nhất hệ chẳng phải đã bị hủy bỏ rồi sao, không còn nữa. Hiện tại toàn bộ Thần Văn học viện đều là của Đơn thần văn nhất hệ, các ngươi không biết à? Vu Các lão, hay là ngươi quên rồi? Trí nhớ thật kém, lớn tuổi quả nhiên mau quên!"
"..."
Bốn phía, mấy vị Các lão đều sửng sốt.
Chu Minh Nhân cũng nhịn không được nhìn chằm chằm về phía Hồng Đàm!
Hồng Đàm cười ha hả, nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Ta không muốn đâu, ta cũng muốn giữ lại đa thần văn nhất hệ, khi đó các ngươi còn có thể nói chúng ta không phải nhất hệ a, nhưng mà hiện tại... ta cũng không có cách nào hết. Đa thần văn nhất hệ đã mất, ta không phải người của Đơn thần văn nhất hệ, chẳng lẽ còn là đa thần văn nhất hệ à? Hay là các ngươi khôi phục đa thần văn hệ cho ta đi, sau đó lại phát cho ta mấy học viên thiên tài, phúc lợi nên có cũng phải có nha."
Hồng Đàm cười nói: "Dựa theo quy định học phủ, nhất hệ tồn tại, hằng năm cũng phải cấp phát hơn vạn công huân! Có vạn tộc công pháp miễn phí, còn phải điều phối lực lượng lão sư, phân phối chấp giáo... Chút chuyện này đều phải dùng tiền trong nội viện!"
Hồng Đàm cười ha hả tiếp tục: "Hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, ta chính là người của Đơn thần văn nhất hệ, ta làm Phó viện trưởng, ta có tư cách bác bỏ hết thảy!"
"Thứ hai, khôi phục đa thần văn nhất hệ, một lần nữa xây dựng lại hệ, phân phối tài nguyên!"
Hồng Đàm nhìn về phía mấy người bọn họ, tủm tỉm cười hỏi: "Các vị, mọi người chọn cái nào?"
Mấy người lạnh lùng nhìn ông!
Quy tắc đáng chết!
Quy củ khốn nạn!
Đa thần văn nhất hệ có phải ngày ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tên nào cũng đều ngồi ngâm cứu thứ này hay không?
Hồng Đàm nói không sai, giờ phút này, bọn hắn cũng chỉ có hai lựa chọn đó.
Khôi phục đa thần văn nhất hệ?
Nói đùa à?
Vì sao phải thủ tiêu nhất hệ này?
Chính là vì áp chế bọn hắn, phe phái tồn tại, vậy liền sẽ phải phân đi một bộ phận tài nguyên của Thần Văn học viện, bao gồm cả sở nghiên cứu, phòng tài liệu, đan dược, thần phù, binh khí...
Những vật này, Tô Vũ cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, hắn không có!
Nhưng thật ra là có!
Làm một tân sinh, sau khi nhập học, tiến vào dưỡng tính, học viên liền có thể được phân phối một chút phúc lợi, đây là đãi ngộ mà học viên sẽ được hưởng thụ.
Bằng không, học viên bình thường đừng hòng sống nữa.
Lấy tiền ở đâu ra mà mua sắm văn binh?
Lấy tiền ở đâu ra mua sắm đan dược, thần phù?
Những vật này là có hạn mức phân chia nhất định, điều kiện tiên quyết là tồn tại phe phái, mà đa thần văn nhất hệ lại không có. Nếu Tô Vũ thật sự mặt dạn mày dày thì cũng có thể học theo Hồng Đàm, nói mình là người của Đơn thần văn nhất hệ, đi đòi những vật kia.
Ngay bây giờ, Hồng Đàm chính là đang mặt dày như vậy.
Nụ cười của ông xán lạn vô cùng!
Đa thần văn nhất hệ bị thủ tiêu, đại biểu bọn hắn triệt để mất đi tài nguyên ủng hộ tới từ bên ngoài. Học phủ, Đại Hạ phủ, Cầu Tác cảnh phân chia xuống thì đều đến không được trên tay của họ, bây giờ thứ bọn hắn dùng đều là của chính mình.
Đã như vậy... ta đây cứ coi như là Các lão của Đơn thần văn nhất hệ là được rồi.
Vạn Thiên Thánh cười mà không nói.
Hạ Trường Thanh cũng giữ yên lặng, Tô Tử Minh dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Minh Nhân nhìn chằm chằm vào Hồng Đàm một lúc lâu, nghiến răng hỏi: "Vậy ngươi muốn bao nhiêu danh ngạch!"
"20!"
"Hừ!" Vài vị Các lão đồng thời hừ lạnh thành tiếng, công phu sư tử ngoạm, nằm mơ đi!
Chu Minh Nhân yên lặng một hồi, mở miệng nói: "3 suất, đây đã là cực hạn! Mặt khác, Tô Vũ không được tiến vào!"
Hồng Đàm lạnh lùng hỏi: "Vì sao?"
3 suất thì cũng không ít!
Đương nhiên, 3 suất kia ông cũng phải phân cho người khác một ít, tỉ như Ngô Nguyệt Hoa, lần này bà chưa hẳn có thể lấy về danh ngạch.
Nhưng mà Tô Vũ chính là người mà ông chuẩn bị đưa vào.
Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Tô Vũ nhiều lần mạo phạm sư trưởng! Ngươi đã nói ngươi là Các lão của Đơn thần văn nhất hệ, vậy thì Thần Văn học viện liền không có phe phái, đã như vậy, chúng ta là sư trưởng của Tô Vũ đúng không?"
"Đã là sư trưởng của hắn, thế mà hắn lần lượt mạo phạm sư trưởng, có phải nên nhận trừng phạt không?"
Hồng Đàm cau mày hỏi: "Hắn làm sao lại mạo phạm các ngươi? Hắn chỉ là một học viên, còn có thể chỉ vào lỗ mũi của ngươi chửi cha chửi mẹ được chắc? Còn có thể cưỡi lên trên đầu ngươi mà đi ị được chắc?"
Chu Minh Nhân không thèm trả lời câu hỏi của ông, thản nhiên nói: "Làm viện trưởng, ta không cho phép hắn tiến vào! Thế đã đủ chưa? Nếu ngươi cảm thấy không ổn, vậy chuyện này gác lại bàn sau!"
Hồng Đàm nhíu mày!
Bây giờ nếu thật sự không cho Chu Minh Nhân mở ra bí cảnh, ông đắc tội không chỉ là Đơn thần văn nhất hệ mà những Các lão có khả năng cầm tới danh ngạch cũng sẽ không vừa lòng.
Thế nhưng, không cho Tô Vũ vào thì...
Sắc mặt Hồng Đàm biến đổi bất định, Chu Minh Nhân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười nhạt nói: "Đừng trách ta không cho hắn cơ hội! Cũng đừng nói ta không cho học viên khác cơ hội! Ta sẽ bỏ ra 3 danh ngạch, tổ chức trong học phủ một trận đấu, người thắng có thể cầm về danh ngạch! Ba vị trí đầu đều có thể được vào bí cảnh!"
"Nếu Tô Vũ tự tin như vậy, thì hắn cứ đi tham gia trận đấu là xong!"
Chu Minh Nhân cũng không muốn thật sự khiến cho không có cách nào mở ra bí cảnh, vậy thì cứ cho Hồng Đàm một bậc thang, cho một cơ hội là được.
Mấu chốt là, ngươi nắm chắc được sao?
Cách của Lưu Hồng cũng có thể lấy ra dùng.
Nếu thật sự không cho Tô Vũ bất cứ cơ hội nào thì Hồng Đàm có khi sẽ lại gây chuyện.
"Tranh tài?"
Vạn Thiên Thánh hứng thú, lên tiếng: "Lão Chu, tranh tài đoạt danh ngạch, cách này không tồi. Thế này đi, học phủ trợ cấp 1 vạn công huân, cũng không để cho nhất hệ các ngươi ra sức, lấy thêm ra 2 danh ngạch, tổng cộng 5 cái đi! Mặt khác, bổ sung thêm một chút phần thưởng nữa, rất tốt, học phủ đã lâu không có loại so tài này, Bách Cường đều là học viên dưới 30 tuổi, ta thấy ý tứ của ngươi là học viên cũ cũng được cho cơ hội đúng không?"
"Không sai!"
Chu Minh Nhân gật đầu, chính là ý tứ này.
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Vậy thì cho 5 danh ngạch, học phủ phụ cấp 1 vạn công huân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Chu Minh Nhân nhíu mày, nửa ngày sau gật đầu nói: "Có thể!"
"Vậy thì tốt!" Vạn Thiên Thánh gật gù.
"Không sai!"
Chu Minh Nhân gật đầu, chính là ý tứ này.
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Vậy thì cho 5 danh ngạch, học phủ phụ cấp 1 vạn công huân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Chu Minh Nhân nhíu mày, nửa ngày sau gật đầu nói: "Có thể!"
"Vậy thì tốt!" Vạn Thiên Thánh gật gù.