"Giả Văn Đạo, ngươi không phải bế quan rồi sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Có Các lão cười tủm tỉm nhìn Giả Văn Đạo, một người to cao mập mạp, sắc mặt đỏ bừng lên, xem xét có vẻ cũng vừa mới phàm ăn một trận, mới vừa ra tới.
Giả Văn Đạo cười ha hả: "Ta nghe nói có danh ngạch nên xuất quan! Lão Hồng cũng quay về rồi à?"
Nhìn thoáng qua Hồng Đàm, Giả Văn Đạo cười xán lạn nói: "Lão Hồng, vài ngày trước ta ở bên ngoài thu được một bộ văn phòng tứ bảo, bút Long Tu, nghiên mực Toàn Quy... rất giống bộ kia của ngươi a, trước đó ta một mực nhớ thương, không nghĩ tới bây giờ bên ngoài cũng bán!"
"..."
Vẻ mặt Hồng Đàm cứng ngắc lại một thoáng!
Đúng a, văn phòng tứ bảo của ta đâu?
Làm sao không thấy nữa?
Ấm trà của ta đâu?
Sơn Thủy đồ mà ta yêu thích nhất đâu?
Thiên Long điêu phượng ngọc khắc của ta đâu?
... Mẹ nó, trong phòng ta hình như ít đi rất nhiều đồ vật, mấy ngày nay bề bộn đến hồ đồ rồi, ta cũng quên hỏi.
Giả Văn Đạo cười ha hả, cũng mặc kệ Hồng Đàm, trong lòng ông ta âm thầm vui vẻ.
Mấy vị Các lão khác trong phòng cũng đều cười thầm.
Vu Hồng thì thẳng thắn hơn, trực tiếp cười nhạo: "Gia môn bất hạnh, môn phong bất chính! Đồ đệ bán đồ của lão sư, phạm thượng, thượng bất chính hạ tắc loạn!"
Hồng Đàm quay đầu nhìn bà một cái, hất cằm phản bác: "Vu Các lão, nói chuyện cũng đừng ngấm ngầm hại người! Ta vui lòng đấy, ngươi có thể quản được à? Dù Bạch Phong có bán trung tâm nghiên cứu Văn Đàm thì ta cũng vui vẻ, ngươi quản được sao?"
Ông đại khái đã đoán được chuyện gì, trong lòng thầm mắng chết Bạch Phong, hôm bữa rõ ràng là đánh anh quá nhẹ tay, ông quyết định hôm nay trở về sẽ tức khắc thanh lý môn hộ!
Thế nhưng lúc này há có thể để cho đối thủ chê cười?
"Trước kia không thèm để ý các ngươi, cũng lười so đo với các ngươi, đừng thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt!" Hồng Đàm cười ha hả: "Ta không quá quan tâm chuyện của học phủ nhưng mà... cũng đừng mơ cưỡi lên đầu lên cổ ta, một vị cường giả tiếp cận Nhật Nguyệt, còn không phải nhân vật mà ngươi có thể trêu chọc. Lão thái thái, về nhà suy nghĩ thật kỹ, đừng để khóc lóc om sòm cãi nhau với người ta, lại cùng ta nói này nói kia, ngươi hỏi Chu lão thử coi, có thể giữ được ngươi nữa sao?"
Chu Minh Nhân nghe vậy liền nhíu mày, khẽ phất tay ngăn Vu Hồng mở miệng lần nữa.
Vu Hồng chẳng qua chỉ là Sơn Hải thất trọng, mặc dù không yếu nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Hồng Đàm.
Đơn thần văn nhất hệ có 8 vị Các lão, Chu Minh Nhân mạnh nhất, xếp thứ hai không phải ai khác mà chính là Triệu Các lão đã bế quan.
Trịnh Ngọc Minh yếu nhất, về sau là Lý Các lão, Sơn Hải tứ trọng, sau đó là Mã Các lão đang ở trên Chư Thiên chiến trường, Sơn Hải ngũ trọng, một vị khác là Phương Các lão, Sơn Hải lục trọng, Tôn các lão cũng là Sơn Hải thất trọng.
Ngoại trừ Trịnh Ngọc Minh thì những người khác đều không yếu, đây cũng là nguyên nhân nhất hệ của bọn hắn vô cùng mạnh mẽ.
Sơn Hải hậu kỳ có những 4 vị!
Hồng Đàm cũng không nói nữa, ông phối hợp ngồi xuống, rất nhanh, mấy người Ngô Nguyệt Hoa cũng đã đến!
Hạ Kỳ, Phạm Cẩn những người này đều chạy đến.
Những người khác cũng không nói gì, Ngô Nguyệt Hoa liếc qua Tô Tử Minh, cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường!
Tô Tử Minh cúi đầu, không phản ứng lại bà.
Năm đó y một mực đứng về phía đa thần văn nhất hệ, nhưng bây giờ, năm mươi năm trôi qua, lần này đại chiến y lại không tham dự.
Khi người lần lượt đến đông đủ, Vạn Thiên Thánh mới chậm rãi vào cửa.
Ông bưng chén trà, ngồi xuống, bình tĩnh uống trà.
Ông khẽ uống một ngụm, thấy ai cũng đều nhìn mình, Vạn Thiên Thánh mới lên tiếng: "Nếu đều đã đến vậy liền nói ngắn gọn, chuyện thức hải bí cảnh mà thôi, không quan hệ gì tới chúng ta, hết lần này tới lần khác lại cứ náo động đến tối mày tối mặt! Lần trước lão Chu muốn mở ra thức hải bí cảnh, ta đã đáp ứng, muốn mở thì cứ mở ra đi!"
Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Ta cũng cảm thấy không cần thiết mở hội nghị Các lão làm gì! Người nào có thể mở ra thì cứ đi mà mở! Chúng ta cũng không ngăn cản, hiện tại chúng ta muốn mở ra thì còn có gì cần phải họp? Một bí cảnh không quan trọng lại triệu tập toàn bộ vị Các lão tổ chức hội nghị, chuyện bé xé thành to!"
"Đúng vậy!" Vạn Thiên Thánh gật đầu, "Mọi người bề bộn nhiều chuyện, có ai không đồng ý thì cứ việc nói thẳng!"
Trong đám người, một vị lão nhân cười nói: "Ta không có gì để phản bác, chỉ là đồ đệ của ta là Chiêm Hải, mọi người hẳn đều đã biết! Hắn đã sắp Đằng Không, đứng đầu Bách Cường bảng, cho hắn một danh ngạch thì thế nào? Lão Chu, ta bỏ ra 2000 điểm công huân được không?"
Chu Minh Nhân nhíu mày, nhìn lão nhân nọ một cái, khẽ gật đầu, gỏn lọn đáp: "Được!"
Không cần thiết đắc tội vị này!
Vị này thực lực cũng không yếu, mà Chiêm Hải cũng không phải người của đa thần văn nhất hệ, xem như thuộc về trung lập hệ, cho Chiêm Hải một danh ngạch cũng không có vấn đề gì lớn.
"Đồ tôn của ta là Khương Mục..."
Lại có Các lão mở miệng!
Chu Minh Nhân nhíu mày, giơ tay lên ngắt ngang: "Mọi người có rất nhiều học sinh, nhất hệ chúng ta cũng có nhiều học viên! Toàn bộ học phủ có mấy vạn học viên, không có khả năng đều đi vào! Chư vị, nếu đã muốn mở ra, chính mình mở thì nhiều nhất chỉ có thể đưa ra 3 danh ngạch!"
Lời này vừa nói ra, không ít người nhíu mày.
Ngô Nguyệt Hoa lạnh lùng lên tiếng: "Ta có 5 suất!"
"Hết rồi!" Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Ngô Nguyệt Hoa, lần trước ta đưa cho ngươi, ngươi biết là ta có ý gì! Bất quá trước đó ngươi đã làm cái gì thì chính ngươi cũng biết. Nếu đã như vậy, vì sao ta còn phải cho ngươi?"
Lúc này, ông lại còn phải tốn sức nuôi địch ư?
Ông cũng không phải là kẻ ngu!
Dứt lời, Chu Minh Nhân nhìn về phía mấy vị Các lão khác, không để ý tới những người yếu kia mà trực tiếp nói với vài vị thực lực Sơn Hải hậu kỳ: "Trước đó ta đã đáp ứng cho Ngô Nguyệt Hoa mấy danh ngạch, có thể chia ra! Tổng cộng có khả năng cho ra 8 vị trí!"
Ông đã nói vậy, mấy vị Các lão vốn còn chuẩn bị "Bênh vực kẻ yếu" bèn liếc nhìn nhau, không lên tiếng nữa.
Tham gia hội nghị tổng cộng có 24 vị.
Trừ bỏ Đơn thần văn nhất hệ, cộng thêm đám Ngô Nguyệt Hoa, trên thực tế người cũng không coi là nhiều, phân ra 8 suất thì những người khác cũng gần như đủ để chia.
Vẻ mặt Ngô Nguyệt Hoa phát lạnh, bà cũng biết việc này cơ hồ đã thất bại.
Bất quá, bà không nguyện ý cứ để như vậy, nói thẳng: "Vậy thì không cho mở! Đây là bí cảnh do phủ trưởng đời thứ nhất lưu lại, là bí cảnh thuộc về đa thần văn nhất hệ, học sinh của Nhất đại là Tam đại, học sinh của Tam đại là Ngũ đại... Cho nên, không tới phiên các ngươi đứng ra làm chủ!"
Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Phủ trưởng truyền cho học phủ chứ không phải truyền cho người nào đó! Trừ phi là huyết mạch của phủ trưởng, bằng không sư đồ cũng không truyền!"
Dứt lời, ông ta lại thản nhiên nói tiếp: "Học phủ không chỉ có chừng này bí cảnh, tiền bối của Đơn thần văn nhất hệ cũng lưu lại không ít, bao gồm cả nguyên khí bí cảnh mà Tứ đại để lại, cùng với tù yêu bí cảnh mà Nhị đại xuất thân từ Thuần Thú hệ để lại. Dựa theo lời của ngươi, chẳng lẽ đều không thể mở ra sao?"
Ngô Nguyệt Hoa nghẹn lời.
Hồng Đàm cười hùa vào: "Cũng phải, Chu lão nói rất đúng!"
Lời này vừa nói ra, Ngô Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn ông!
Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Phủ trưởng truyền cho học phủ chứ không phải truyền cho người nào đó! Trừ phi là huyết mạch của phủ trưởng, bằng không sư đồ cũng không truyền!"
Dứt lời, ông ta lại thản nhiên nói tiếp: "Học phủ không chỉ có chừng này bí cảnh, tiền bối của Đơn thần văn nhất hệ cũng lưu lại không ít, bao gồm cả nguyên khí bí cảnh mà Tứ đại để lại, cùng với tù yêu bí cảnh mà Nhị đại xuất thân từ Thuần Thú hệ để lại. Dựa theo lời của ngươi, chẳng lẽ đều không thể mở ra sao?"
Ngô Nguyệt Hoa nghẹn lời.
Hồng Đàm cười hùa vào: "Cũng phải, Chu lão nói rất đúng!"
Lời này vừa nói ra, Ngô Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn ông!