"Đúng!" Bạch Phong gật đầu, "Dù sao các thần văn khác đều rất mạnh, bỏ đi chúng nó rồi bổ sung thần văn của ngài vào, mà thần văn của ngài vẫn tương đối yếu thì ắt sẽ giảm xuống sức mạnh toàn thể!"
Bạch Phong rất nhanh lại nói: "Thế nhưng, sư bá, đây là một quá trình loại bỏ tạp chất! Lực lượng sẽ yếu đi, thần văn sẽ yếu đi, thế nhưng cuối cùng tương lai sẽ rực rỡ hơn!"
Liễu Văn Ngạn tức giận mắng: "Ta vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói, Thần Ma thần văn đều là tạp chất! Mà trong thần văn chiến kỹ của sư tổ ngươi, Thần Ma thần văn đều rất mạnh, dựa theo lời giải thích hiện tại thì nó chính là Vĩnh Hằng thần văn! Vĩnh Hằng thần văn mà còn cặn bẩn ư?"
Thần văn mà Ngũ dại lưu lại đều xem như thần văn Nhật Nguyệt cảnh, mà thần văn Nhật Nguyệt cảnh ở nhân tộc liền được xưng tụng là Vĩnh Hằng thần văn.
Kết quả Bạch Phong lại nói phải loại trừ chất bẩn!
Lời nói này hơi quá mức rồi.
Ánh mắt Bạch Phong càng thêm nóng bỏng, anh nói: "Đúng, chính là tạp chất! Sư bá, không phải ta có hai thanh đồ long kiếm sao? Ngài đoán chúng là cái gì? Một thanh là do ta tách ra hết thảy thần văn không phải của nhân tộc, chính là thanh kiếm mạnh mẽ đã giết Trương Vũ kia!"
"Thanh nhỏ yếu cũng chính là thanh đã bị Trương Vũ ngăn lại!"
"Tất cả mọi người cảm thấy hai thanh đồ long kiếm này có lẽ ta sẽ càng coi trọng thanh kiếm mạnh mẽ kia hơn, sai, ta coi trọng thanh nhỏ yếu hơn nhiều! Thanh kiếm mạnh mẽ, ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nó sẽ bị người ta phá huỷ!"
Ánh mắt Liễu Văn Ngạn biến ảo, nhìn chằm chằm sư điệt của mình.
Nói thật, ông vẫn cảm thấy tư chất Bạch Phong cũng chỉ như thế, chiến lực thì cũng bình thường thôi!
Cái gọi là đồ long kiếm, bất quá chỉ là dung hợp 12 cơ sở thần văn.
Trong núi không có lão hổ, hầu tử mới xưng đại vương!
Năm đó, cường giả đa thần văn hệ dung hợp 12 thần văn mà cũng xứng gọi là vô địch cùng giai?
Vậy ông dung hợp 18 cơ sở thần văn thì nên gọi là gì?
Hạ Vân Kỳ dung hợp 17 thì nên xưng là gì?
Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình... Có ai mà không mạnh hơn Bạch Phong?
Đừng nói bọn họ, dù là ở nơi đây, Trương Nhược Lăng đang nằm dưới đất kia cũng dung hợp được 15 thần văn!
Bạch Phong... Nói trắng ra thì anh rất tầm thường, cũng không phải là ông coi thường mà vốn dĩ ban đầu anh thật sự rất tầm thường.
Nhưng, cái tên này lại làm ra những hành động thật sự vượt quá dự liệu của ông.
Liễu Văn Ngạn không phải cái gì cũng đều không hiểu, ông cau mày, nói: "Ngươi có 12 cơ sở thần văn, nếu phá nát đồ long kiếm mới kia, cơ sở thần văn căn bản không có cách nào bổ sung!"
Đa thần văn nhất hệ, nhất định phải phác họa ra thần văn trước khi Đằng Không thì mới có thể bổ sung cơ sở thần văn.
Nếu không, thần văn chiến kỹ sẽ bị phế đi!
"Sư bá!" Ánh mắt Bạch Phong quỷ dị, "Sư bá, ngài... nhiều năm rồi chắc ngài không động não! Nếu ta đã có thể mở ra thần văn chiến kỹ, chẳng lẽ lại còn không thể bổ sung?"
"..."
Lời này vừa nói ra, Liễu Văn Ngạn vốn chuẩn bị tát chết anh, sau một khắc, sắc mặt lại kịch biến!
"Ngươi..."
Ông nhìn về phía Bạch Phong, vẻ mặt triệt để biến đổi!
"Thật... Thật ư?"
Giọng nói của ông run rẩy tột độ, thậm chí tâm tình chập chờn hơn cả khi nói về việc sống chết của chính mình!
Mở ra, bổ sung...
Có ý gì?
Đa thần văn nhất hệ vì sao lại xuống dốc?
Điểm trọng yếu nhất chính là phải phác hoạ hết thần văn, bổ sung chiến kỹ trước khi Đằng Không mới được.
Bởi vì thần văn chiến kỹ đến Đằng Không liền cố định, ổn định, không thể mở ra, không thể bổ sung, chỉ có thể bổ khuyết cho nó càng mạnh hơn về sau!
Cho nên cường giả đa thần văn nhất hệ nhất định phải phác họa từ 10 thần văn trở lên trước khi Đằng Không, điều này quả thật hết sức phiền toái.
Nhiều người không chịu nổi, hoặc là không thể áp chế chính mình, cuối cùng đột phá đến Đằng Không, không còn xem là cường giả đa thần văn nhất hệ nữa.
Thế nhưng bây giờ...
Trước đó Liễu Văn Ngạn thật sự không nghĩ nhiều, nhưng giờ phút này ông nhịn không được sự rúng động: "Ý của ngươi là, ngươi có thể mở ra thần văn chiến kỹ, cho nên dù cho đã đột phá Đằng Không thì cũng có thể bổ sung Thần văn trung tâm phía sau?"
"Vâng." Bạch Phong gật đầu.
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn đại biến, "Trở về! Trở lại học phủ đi! Ta bảo Ngô Nguyệt Hoa hộ tống ngươi trở về, ngươi truyền thừa nghiên cứu này xuống tiếp! Nhất định phải truyền thừa tiếp! Mở ra, gây dựng lại, thiên thông..."
Liễu Văn Ngạn lẩm bẩm: "Cứ như vậy, đa thần văn nhất hệ ta sẽ không còn nhất định phải phác họa nhiều thần văn trước khi Đằng Không. Dù cho không phác hoạ thành công, đến trên Đằng Không rồi thì cũng có thể mở ra chiến kỹ, bổ sung một lần nữa! Việc này... Ngươi đã cải biến phương thức tu luyện truyền thống của đa thần văn nhất hệ... Bạch Phong, ngươi đúng là thiên tài!"
Đây là lần đầu tiên trong đời ông khen Bạch Phong là thiên tài!
Thật sự là thiên tài!
Lúc trước ông căn bản không nghĩ tới vấn đề này, đúng vậy, Bạch Phong có thể mở ra đồ long kiếm của anh, vì sao không thể mở ra thần văn trung tâm, bổ sung thêm thần văn mới vào?
Đã như vậy, người của đa thần văn nhất hệ căn bản không cần áp chế bản thân dưới Đằng Không nữa!
Liễu Văn Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thốt lên: "Vậy... Vậy với người trên Đằng Không có thể gây dựng lại thần văn của bản thân hay không? Tỉ như Đơn thần văn nhất hệ, họ có thể bổ sung lại thần văn, thiết lập ra hệ thống thần văn chiến kỹ?"
"Trên lý luận là có thể!" Bạch Phong gật đầu, đáp: "Dĩ nhiên, hiện tại ta còn không biết giải quyết vấn đề hệ thống thế nào, trên Đằng Không, ấn theo lý thuyết là không có cách nào tiến vào bức tường chiến kỹ để thu hoạch hệ thống, vậy thì sẽ không có mô hình cố định, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tự tổ hợp tới phác họa một hệ thống mới, việc này có độ khó rất lớn!"
Thế nhưng, vẫn có hi vọng!
Liễu Văn Ngạn nghe hiểu ý tứ của anh, nói như vậy, Đơn thần văn nhất hệ nếu có đủ thần văn, dù cho hiện tại là Sơn Hải, Nhật Nguyệt thì cũng có hi vọng một lần nữa phác họa ra thần văn chiến kỹ, từ đó chuyển biến thành cường giả đa thần văn nhất hệ!
Bạch Phong lại nói: "Kỳ thật không cần phác hoạ hệ thống cũng được, cái gọi là đa thần văn nhất hệ, trong mắt của ta chính là cho chúng ta một hệ thống thần văn vô địch, thần văn chiến kỹ kỳ thật không thích hợp gọi là chiến kỹ, mà nên gọi là..."
Anh không nói ra!
Mà nên gọi là hình thức ban đầu của thần văn thiên phú!
Ở trong mắt Bạch Phong, mấy trăm năm trước kỳ thật các vị tiền bối đã tạo lập nên lộ trình cho Văn Minh sư, nhưng năm đó đám người kia hình như không thể đi trên con đường này, hẳn là bị thần văn hạn chế.
Kỳ thật, con đường vô địch của Văn Minh sư đã có từ sớm!
Đa thần văn nhất hệ chính là con đường vô địch!
Thế nhưng, những vị tiền bối năm xưa cuối cùng vẫn thất bại, bởi vì bọn họ không thể phát giác được một điểm, điểm quan trọng nhất, Thần Ma thần văn đang làm trở ngại họ tiến giai!
Ngũ đại có lẽ đã nhận ra!
Bạch Phong cũng phát hiện một điểm khác biệt, trong thần văn truyền thừa mà Ngũ đại để lại cho Liễu Văn Ngạn, số lượng Thần Ma thần văn không nhiều, rất ít, mà là lấy nhân tộc thần văn làm chủ.
Rõ ràng, Ngũ đại đã cảm thấy nhân tộc thần văn chiếm cứ đa số thì có thể giảm bớt dạng xung đột này!
Có khả năng áp chế Thần Ma thần văn!
Đáng tiếc, ông vẫn thất bại, Ngũ đại có hi vọng thành công, Bạch Phong cảm thấy, nhân tộc thần văn nhiều hơn một chút, Thần Ma thần văn ít đi một chút thì chưa hẳn không có hi vọng ngăn chặn loại lực đẩy kia.
Bất quá hết sức đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.
Bạch Phong cũng phát hiện một điểm khác biệt, trong thần văn truyền thừa mà Ngũ đại để lại cho Liễu Văn Ngạn, số lượng Thần Ma thần văn không nhiều, rất ít, mà là lấy nhân tộc thần văn làm chủ.
Rõ ràng, Ngũ đại đã cảm thấy nhân tộc thần văn chiếm cứ đa số thì có thể giảm bớt dạng xung đột này!
Có khả năng áp chế Thần Ma thần văn!
Đáng tiếc, ông vẫn thất bại, Ngũ đại có hi vọng thành công, Bạch Phong cảm thấy, nhân tộc thần văn nhiều hơn một chút, Thần Ma thần văn ít đi một chút thì chưa hẳn không có hi vọng ngăn chặn loại lực đẩy kia.
Bất quá hết sức đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.