Tô Vũ nhìn thẳng vào kẻ vừa nói, hừ lạnh một tiếng, "Địch Phong, ngươi thì tính là cái gì! Ngươi muốn chết, không sớm thì muộn ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi, bất quá giống như Hoàng Khải Phong ngày đó vậy, chờ ta giết từ dưới lên tới chỗ ngươi, lại tới tìm tên chó chết nhà ngươi để tính sổ!"
Dứt lời, Tô Vũ căn bản không để ý tới Địch Phong, quát lớn: "Nếu phế vật Chu Hoành này không dám thì đám phế vật mới vừa giao thủ cùng sư tỷ của ta cùng tiến lên đi! Tất cả cùng với tên Chu Hoành vô dụng này đều lên hết!"
"Một đám chuột nhắt, một người không dám lên đài, vậy thì toàn bộ cùng tới đi!"
Lời này vừa nói ra, không ít người khiếp sợ nhìn hắn.
Phải biết, mới vừa giao thủ với Ngô Gia dù cho không bằng học viên Bách Cường bảng, thế nhưng cũng đều sắp tiếp cận bảng rồi, quá yếu thì cũng không dám đấu với Thiên Quân cửu trọng Ngô Gia.
Tô Vũ... có phải quá tự đại rồi không?
Mọi người biết hắn mạnh, nhưng Tô Vũ dù sao còn chưa tới Vạn Thạch, hai tay khó địch bốn hướng, dù cho là Vạn Thạch, đối mặt với nhiều Thiên Quân thì cũng sẽ thất bại.
Ở Nam Nguyên, Vạn Tộc giáo Vạn Thạch chính là bị một đám Thiên Quân đánh giết!
"Một đám rác rưởi, không dám sao?" Tô Vũ quát: "Chỉ dám ức hiếp người nhỏ yếu thôi sao?"
"Đơn thần văn nhất hệ chỉ có loại phế vật này thôi ư? Vậy thì Đơn thần văn nhất hệ dứt khoát huỷ bỏ luôn đi, lên chiến trường cũng chỉ là một đám Vạn tộc giáo quân dự bị, đào binh, phế vật!"
"Đại Hạ Văn Minh học phủ lại bồi dưỡng ra loại này ư?"
"Một đám người đều không dám nghênh chiến một mình ta?"
"Đám cặn bã các ngươi đã định trước sẽ trở thành phản đồ của nhân tộc, lên chiến trường, chư thiên vạn tộc vừa đến, chỉ sợ các ngươi sẽ dập đầu đầu hàng!"
Từng lời nói kích thích cho các học viên Đơn thần văn hệ bên dưới đỏ bừng mặt!
Vẻ mặt Chu Hoành cũng cực kỳ khó coi!
Địch Phong lạnh lùng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ nhìn lại gã, cười nhạo một tiếng, "Địch Phong, ngươi cảm thấy ta nói không ổn à? Yên tâm, rất nhanh thôi sẽ đến phiên ngươi, ta muốn đánh lên từng người một, ngươi chờ ta, đừng nóng vội! Ta muốn cho Đơn thần văn nhất hệ các ngươi mất hết thể diện, không một ai dám ứng chiến thì ta sẽ từng bước một giết tới trước mắt ngươi, để ngươi xem rõ, phế vật chính là phế vật!"
Địch Phong lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi đã đánh bại Vương Hạc, bây giờ lại đến khiêu chiến những người khác..."
Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: "Thật có lỗi, ta không phải học viên Bách Cường bảng! Còn vì sao ta lại tự hạ thứ hạng, không phải là do đám vô sỉ các ngươi tạo thành sao? Bây giờ, chẳng lẽ còn phải hắt nước bẩn lên ta, hỏi ta vì sao lại muốn tự hạ thứ hạng ư?"
Tô Vũ giễu cợt: "Thật sự là cái lý gì cũng đều bị Đơn thần văn nhất hệ nói được! Ta lên bảng, các ngươi vô sỉ tự hạ thứ hạng tới khiêu chiến, ta không lên bảng, các ngươi nói thực lực của ta quá mạnh, không nên khiêu chiến kẻ yếu... khong thấy ghê tởm à?"
"Thật buồn nôn!" Tô Vũ xì một tiếng khinh miệt, "Ghê tởm tới mức khiến ta muốn ói! Với đám phế vật các ngươi, ta tự trói hai tay cũng có thể đánh cho chúng tàn phế, là các ngươi khiến ta ghê tởm, bằng không, ta đều khinh thường giao thủ với một đám rệp! Gã mà cũng xứng?"
Tô Vũ chỉ vào Chu Hoành, quát: "Gã xứng sao? Nếu không phải tên tiểu nhân này đả thương sư tỷ của ta, loại con rệp này xứng đứng trước mặt ta sao?"
Chu Hoành nói thế nào cũng là học viên Bách Cường bảng, hơn nữa còn vất vả lắm mới xông vào được.
Mấy ngày nay, Bách Cường bảng biến hóa không ngừng.
Mấy người bị đào thải, mấy người vào bảng, gã vất vả lắm mới có thể tiến vào Bách Cường, hôm nay lại bị Tô Vũ làm nhục như vậy, lập tức vẻ mặt gã đỏ lên, gầm lớn: "Tô Vũ, chớ tự cho là không người nào địch lại ngươi!"
"Giết phế vật như ngươi thì vẫn dễ dàng!" Tô Vũ sát khí nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Chu Hoành, quát: "Phế vật, các ngươi cùng tiến lên đi, dám không?"
Tâm thần Chu Hoành chấn động, lùi lại một bước, gã chỉ cảm thấy trước mắt là núi thây biển máu!
Sau một khắc, gã thanh tỉnh, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, xấu hổ vô cùng!
Gã... Thế mà bị Tô Vũ hù dọa!
"Xì!!!"
"Ha ha ha..."
"Chưa chiến đã sợ, quả nhiên, hắn sợ thật!"
Dưới đài, lúc này không ít người ồn ào bàn tán sôi nổi!
Quá mất mặt!
"Lên đi, trước đó còn có 4 kẻ nữa, 5 người đều có thực lực tiếp cận Bách Cường bảng, thế này mà còn sợ, mẹ nó, thật sự là phế vật à!"
"Đúng vậy, thế mà còn không dám, mẹ nó, chỉ biết khi dễ người bị thương, Ngô Gia đang mang vết thương nặng đấy, Đơn thần văn nhất hệ thật sự là khốn nạn!"
Từng học viên lớn tiếng kích thích!
Một vài nghiên cứu viên đã chạy tới, có cường giả Lăng Vân nhìn về phía những học viên đang bàn tán ở bên dưới, có người e ngại, có người không thèm để ý, có người càng trực tiếp khiêu khích: "Làm gì? Lăng Vân muốn đánh ta à? Cũng phải, tác phong truyền thống của Đơn thần văn nhất hệ mà! Lăng Vân giết dưỡng tính nha, thật là lợi hại!"
Không phải ai khác, kẻ vừa nói chuyện chính là Trịnh Vân Huy!
Trịnh Vân Huy tỏ ra hưng phấn, ước gì chuyện càng thêm ồn ào, gã nhìn về phía nghiên cứu viên kia rồi cười to: "Làm sao, còn nhìn à? Nhìn cái gì vậy? Ta nói sai sao? Mọi người đều đang nhìn, người của các ngươi đúng là gà, nếu là ở Chiến Tranh học phủ, dù cho không địch lại thì cũng đã sớm xông lên rồi!"
"Nhìn đi, ngay cả nữ nhân đều không bằng, Ngô Gia thụ thương, Chu Hoành khiêu khích, dù cho nàng ta trọng thương thì cũng dám đánh, đây mới là nữ hán tử. Đơn thần văn nhất hệ các ngươi còn không bằng cả một nữ nhân!"
Không ít nữ sinh nhìn gã chằm chằm, lại cảm thấy gã nói thật có lý.
Xem thường!
Đơn thần văn nhất hệ không phải hệ mạnh nhất của học phủ sao?
Chỉ có vậy thôi?
Vài vị nghiên cứu viên cấp tốc truyền âm.
Đổi thành người khác khiêu khích thì không cần phản ứng, nhưng mà nếu là Tô Vũ...
Nếu không để ý tới, Đơn thần văn nhất hệ thật sự sẽ không còn mặt mũi!
"Chu Hoành, các ngươi ứng chiến đi! Sau khi lên đài, cảm giác không địch lại thì cấp tốc nhận thua!"
"Nếu hắn bảo các ngươi cùng tiến lên, vậy thì cứ lên hết, một người cũng không phải đối thủ của hắn!"
"Không thể từ chối chiến đấu, bằng không... lòng người của Đơn thần văn nhất hệ đều sẽ dao động!"
Giờ phút này, vài vị nghiên cứu viên rõ ràng cảm thấy không thích hợp!
Không ít tân sinh của Đơn thần văn nhất hệ đã có chút dao động, trong mắt có giãy giụa, có mơ hồ ý xem thường cũng có thất vọng!
Đây chính là Đơn thần văn nhất hệ mạnh nhất sao?
Dù cho không địch lại, cũng phải tới a!
Nhìn Ngô Gia người ta xem!
Người ta còn mang thương trên người đó, dù cho không địch lại thì cũng phải chiến đến cuối cùng!
Thế mà đám Chu Hoành chỉ khiến bọn họ cảm nhận được mất mặt vô cùng tận!
Lại bị Tô Vũ dẫn dắt tiếp nữa thì tân sinh dao động, lão sinh thất vọng, thậm chí một số nghiên cứu viên đều cảm thấy biệt khuất cùng xấu hổ vô cùng, tiếp tục như thế, Đơn thần văn nhất hệ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Đại Hạ phủ!
Không địch lại thì chẳng sao, nhưng ngay cả ứng chiến đều không dám thì tính là cái gì!
"Ứng chiến!"
Vài vị nghiên cứu viên cấp tốc có quyết định, truyền âm cho học viên, ứng chiến!
Sau một khắc, Chu Hoành cắn răng, quát: "Được! Tô Vũ, ngươi đã muốn khiêu chiến, là chính ngươi nói muốn khiêu chiến 5 người chúng ta, mọi người cùng nhau xông lên!"
Dưới đài, 4 vị học viên khác dồn dập nhảy lên lôi đài!
Ai cũng có chút phẫn nộ cùng mất mặt.
Quá mất mặt!
Mà Tô Vũ thì mỉm cười, bế Ngô Gia đi xuống lôi đài, đặt nàng ngồi trên mặt đất, Ngô Gia đã tỉnh táo lại, Tô Vũ thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Vất vả cho sư tỷ!"
Dứt lời, hắn quay người vọt lên lôi đài!
Đánh cho các ngươi tàn phế!
Triệu Minh cũng dậy lên hứng thú, vội hô lớn: "Quy củ không nói nhiều, có thể bắt đầu chưa?"
"Tô Vũ, khẳng định muốn khiêu chiến năm người sao?"
"Xác định!"
"Tốt, vậy thì... Bắt đầu!"
Đánh cho các ngươi tàn phế!
Triệu Minh cũng dậy lên hứng thú, vội hô lớn: "Quy củ không nói nhiều, có thể bắt đầu chưa?"
"Tô Vũ, khẳng định muốn khiêu chiến năm người sao?"
"Xác định!"
"Tốt, vậy thì... Bắt đầu!"