Phụ tử Hạ gia đang sầu não vì chuyện hài tử.
Liễu Văn Ngạn bên này vừa đi vừa nói: "Chúng ta không có Nhật Nguyệt, đấu không lại Nhật Nguyệt cảnh! Chu Minh Nhân không tính là gì, chỉ sợ Nhật Nguyệt cảnh nhúng tay! Rất nhiều người đang chờ xem kịch đây, Ngô Nguyệt Hoa..."
"Ngươi gọi tên đầy đủ của ta đấy à?"
"..."
Liễu Văn Ngạn mệt mỏi, "Nguyệt Hoa, lần này phải đấu một trận khiến bọn họ ăn chút đau khổ, mộ phần mấy người Nhược Lăng chúng ta cũng không thể trông coi mãi, phải đánh bọn họ thật đau mới được! Không phải Ngô Gia còn một vị Nhật Nguyệt cảnh sao? Mẹ ngươi còn ở đây không?"
"..."
Ngô Nguyệt Hoa đen mặt!
Liễu Văn Ngạn ho nhẹ một tiếng: "Đừng hiểu lầm, ta sợ bà đi chiến trường Chư Thiên, muốn nhờ mẹ ngươi tới trợ giúp chúng ta mấy ngày, chúng ta đấu thắng, chờ ta thành Vô Địch rồi sẽ giúp đỡ mẹ ngươi!"
"..."
Một đám người coi như không nghe thấy.
Ngô Nguyệt Hoa nhìn ông chằm chằm, "Mẹ ta đang bế quan, nhiều năm chưa xuất quan!"
"Bế tử quan ư?"
"Xem như vậy!"
"Vậy ngươi xem có gọi bà ra được không, thử nói rằng ngươi sắp lập gia đình, mẹ ngươi nghe xong, cảm thấy cuối cùng bà cô cũng gả được ra ngoài, nói không chừng liền xuất quan!"
"... Khụ khụ khụ..."
Bốn phía vang lên tiếng ho khan.
Quả nhiên, Liễu đại ca vẫn là Liễu đại ca, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Còn tưởng rằng những năm qua chán chường làm tâm tính ông cũng đổi thay đây.
"Ngươi cưới ta à?" Ánh mắt Ngô Nguyệt Hoa sáng rực nhìn ông, "Ngươi cưới ta đi, ta lập tức đi báo!"
"..."
Liễu Văn Ngạn nhìn bà một hồi, ngượng ngùng nói: "Người lớn tuổi rồi, nói chuyện này nhiều không tốt..."
"Ta biết ngay mà! Họ Liễu, có phải ngươi còn nhớ thương Hồ Bình và Triệu Minh Nguyệt không, tên tra nam vô nhân tính nhà ngươi!"
"..."
Liễu Văn Ngạn coi như không nghe thấy, nhanh chân chạy trốn, thầm nhủ Tiểu Tô Vũ nhìn thấy không?
Đây là nữ nhân đấy!
Chướng ngại vật trên con đường tu luyện!
Thật phiền phức!
Đã 70 tuổi rồi mà vẫn còn nhớ thương chuyện 50 năm trước!
Mà lão Hồ của Hồ gia cũng rất lợi hại, sao Hồ Bình không có tin tức gì, để lão Hồ ra mặt cũng được.
Triệu gia bên kia, Triệu tướng quân cũng rất mạnh, Sơn Hải đỉnh phong, cũng có thể lôi ra chắn khiêng một thoáng, còn là Phó tướng Long Võ vệ, lôi ra tới cũng có thể đảm bảo phần nào.
Liễu Văn Ngạn thầm nghĩ có nên liên lạc với hai con cọp cái kia thử không?
Nhưng Ngô Nguyệt Hoa ngay tại đây, nếu liên hệ thì... Phiền toái a!
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, vô cùng đau đầu.
Ta đã 50 năm không trở lại, vậy mà vẫn phải đối mặt đống trở ngại này, thật đáng sợ.
Phía sau, Ngô Nguyệt Hoa thấy ông chạy nhanh, hừ một tiếng! Một bụng không vừa lòng!
Rồi bà nhìn bóng lưng ông, trong lòng chua xót kèm bất đắc dĩ.
50 năm trước, ngươi không thảm như vậy!
Đan Thiên Hạo xách giày cho ngươi cũng không xứng!
Nào đến phiên chúng ta ra mặt cho ngươi!
…
Liễu Văn Ngạn đã đến Đại Hạ phủ thành, mặc dù Tô Vũ không biết tình huống cụ thể, nhưng cũng biết hôm trước ông và Lão phủ trưởng cùng lên đường.
Tàng Thư các.
Tô Vũ quyết định nói với sư bá, tối thiểu sư bá có thực lực Lăng Vân cửu trọng.
Về phần lão sư mình... thôi, để anh tiếp tục nghiên cứu đi, anh hơi yếu.
Tầng 10.
Ngô Gia không ở đây, nàng đang đi học.
Trần Vĩnh nghe Tô Vũ nói Liễu Văn Ngạn có khả năng đã tới Đại Hạ phủ, y vẫn bình tĩnh.
Thấy Tô Vũ lo lắng, Trần Vĩnh liền trấn an: "Không sao, sư bá trở về cũng không phải một mình ông chèo chống tất cả, ta biết mấy người Tôn Các lão rời đi, nhưng vừa rồi đã trở về, không chiếm được tiện nghi."
"Sư bá, ngài biết ư?"
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Trần Vĩnh cũng không biết.
Trần Vĩnh bình tĩnh nói: "Không biết, sư bá không nói cho ta biết, nhưng có thể khiến nhiều vị Các lão trong học phủ đồng thời ra ngoài, còn có người thụ thương trở về, tám chín phần mười chính là sư bá đã trở về."
Y cười nói: "Đừng lo, trong học phủ còn có vài vị Các lão duy trì sư bá, là hảo hữu chí giao của ông! Ngô Các lão Thần Đan hệ, Chúc Các lão Thuần Thú hệ, Phạm Các lão Thần Phù hệ, bao gồm cả Tô phủ trưởng ít khi lộ diện, năm xưa những người này đều là hảo hữu của sư bá."
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, Liễu lão sư còn nhiều hảo hữu Sơn Hải như vậy ư?
Tâm tình hắn hơi thả lỏng một chút!
Nói vậy thì vấn đề không lớn?
Nhiều cường giả như vậy đều là bằng hữu của Liễu lão sư.
"Sư bá, trước đây không phải nói Liễu lão sư không trở về nữa sao? Sao lại bỗng nhiên trở về?"
Trần Vĩnh thở dài, "Có người buộc Liễu lão sư của ngươi trở về..."
"Chu Minh Nhân?"
"Chưa chắc." Trần Vĩnh thở dài: "Chu Minh Nhân... kỳ thật không cần quá căm thù ông ta, người này lòng dạ không lớn, dễ thỏa mãn, kỳ thật Đơn thần văn nhất hệ có thể đi đến một bước này đã khiến ông ta thỏa mãn, trở thành phó phủ trưởng ông ta cũng thỏa mãn. Thế nhưng vấn đề là có vài người đằng sau trợ giúp, kể cả Trịnh Ngọc Minh, Hạ Ngọc Văn, còn có bóng dáng Đại Chu phủ."
Trần Vĩnh suy tư một chút rồi nói: "Có lẽ có người hứa hẹn cái gì đó với ông ta, hoặc là cơ hội tiến giai Nhật Nguyệt, bằng không ban đầu Chu Minh Nhân cũng không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt."
Tô Vũ gật đầu, không hỏi nhiều.
Quá cao cấp!
Nếu Liễu Văn Ngạn có người trợ giúp, Tô Vũ an tâm hơn rất nhiều, hắn mở miệng: "Sư bá, ta mặc kệ chuyện này, cũng không xen vào, ta sẽ nỗ lực tu luyện!"
"Ừm, nhiệm vụ của ngươi là tu luyện, không cần quan tâm chuyện khác, nếu thật sự làm ầm ĩ lên, một tên dưỡng tính như ngươi cũng không làm nên chuyện gì."
"Ta hiểu!" Tô Vũ gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Sư bá, ta có thể hỏi một chuyện được không? Nếu ngài muốn tấn cấp Sơn Hải thì còn thiếu cái gì?"
"Sơn Hải..." Trần Vĩnh cười bảo: "Kỳ thật Sơn Hải không khó. Thần văn tứ giai, ý chí lực tứ giai, thần khiếu bắt đầu hợp nhất giống như Vạn Thạch, cái này là Sơn Hải! Cho nên điều kiện đạt thành Sơn Hải cũng không khó..."
Không khó?
Tô Vũ kinh ngạc!
Ngài nói vậy nếu đám người muốn vào Sơn Hải nghe được sẽ nghĩ thế nào, còn nữa, sư bá ngài còn chưa đến Sơn Hải đâu!
Trần Vĩnh khẽ cười: "Không hiểu sao? Giống như Vạn Thạch, có người hợp 12 khiếu làm một, có người hợp 2 khiếu làm một, Sơn Hải hợp Thần khiếu, có người hợp nhiều khiếu, có người hợp ít khiếu, thời gian tiến vào Sơn Hải tự nhiên khác biệt."
Tô Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trần Vĩnh.
Tu luyện 《 Vạn Văn kinh 》 tổng cộng khai 72 thần khiếu, dựa theo thuyết pháp này, cực hạn hẳn là hợp 8 thần khiếu làm một mới xem như Sơn Hải cấp cao nhất.
Chẳng lẽ sư bá đang theo đuổi việc hợp 8 khiếu làm một ư? Cho nên mới mãi chưa đến Sơn Hải cảnh?
"Sư bá, Văn Minh sư như vậy, thế Chiến giả thì sao?"
"Chiến giả?" Trần Vĩnh cười đáp: "Bọn họ thì đơn giản hơn, Đằng Không cảnh, bọn họ luyện cốt, Hoán Huyết, Tẩy Tủy."
"Lăng Vân cảnh, nguyên khí lột xác, một trọng một lần, nguyên khí biến đổi chín lần, từ nguyên khí hiện tại lột xác thành Thiên Nguyên khí chân chính!"
"Sơn Hải cảnh, bọn họ cũng hợp khiếu, Vạn Thạch hợp khiếu xong cuối cùng còn để lại ít nhất 9 khiếu, đến Sơn Hải là chân chính một khiếu thông, bách khiếu sinh."
"Còn Nhật Nguyệt và Vĩnh Hằng, ta không hiểu rõ."
Tô Vũ yên lặng gật đầu.
Những thứ này còn xa, hắn tìm hiểu một chút là được, không cần quá hiểu rõ quá sâu.
Tin đã báo xong, nếu sư bá cảm thấy không cần lo lắng, vậy thì không lo lắng.
"Sơn Hải cảnh, bọn họ cũng hợp khiếu, Vạn Thạch hợp khiếu xong cuối cùng còn để lại ít nhất 9 khiếu, đến Sơn Hải là chân chính một khiếu thông, bách khiếu sinh."
"Còn Nhật Nguyệt và Vĩnh Hằng, ta không hiểu rõ."
Tô Vũ yên lặng gật đầu.
Những thứ này còn xa, hắn tìm hiểu một chút là được, không cần quá hiểu rõ quá sâu.
Tin đã báo xong, nếu sư bá cảm thấy không cần lo lắng, vậy thì không lo lắng.